World Cup

Tính toán tạo 'phép lai liên chủng tộc', cha mẹ này sinh ra nữ thần đồng IQ 185_bồ đào nha vs iceland

字号+作者:Fabet来源:Cúp C22025-01-28 20:45:14我要评论(0)

Tin thể thao 24H Tính toán tạo 'phép lai liên chủng tộc', cha mẹ này sinh ra nữ thần đồng IQ 185_bồ đào nha vs iceland

"Phép lai" tính toán

Philippa Schuyler là "thành quả" duy nhất của cuộc hôn nhân liên chủng tộc nổi tiếng trong thời kỳ Phục hưng Harlem - giữa nhà báo da đen người Mỹ gốc Phi George Schuyler và nghệ sĩ kiêm nhà báo người Texas da trắng Josephine Cogdell.

Thời kỳ Phục hưng Harlem là giai đoạn hồi sinh và làm mới trí tuệ,ínhtoántạophéplailiênchủngtộcchamẹnàysinhranữthầnđồbồ đào nha vs iceland văn hóa (âm nhạc, văn học, nghệ thuật, thời trang) và chính trị của người Mỹ gốc Phi tập trung ở khu dân cư Harlem, Manhattan và thành phố New York trong những năm 1920 và 1930.

Do xuất thân từ nông nghiệp, cha mẹ Schuyler đã áp dụng lý thuyết nông nghiệp cho việc sinh con rằng việc lai các dòng di truyền khác nhau sẽ tạo ra những thế hệ con ưu việt được gọi là “ưu thế lai”.

Họ cũng tin rằng sự bất hòa về chủng tộc ở Mỹ có thể được khắc phục thông qua việc tạo ra những đứa trẻ "liên chủng tộc" như vậy.

Phillippa Schuyler, vì vậy, đã gánh vác trách nhiệm nặng nề ngay từ khi chưa sinh ra.

Cách nuôi con "lập dị"

Bất chấp khả năng thiên phú của Schuyler, cha mẹ không muốn dùng từ "thần đồng" để miêu tả con gái. Họ cho rằng tài năng của cô là do “di truyền lai, dinh dưỡng hợp lý và giáo dục chuyên sâu”.

Trong ba năm trước khi sinh Schuyler, mẹ cô chỉ ăn thực phẩm tự nhiên và thô, tránh thịt, thực hiện chế độ thư thái cho cơ thể và tâm trí thanh lọc để chuẩn bị sinh một đứa con "xuất chúng".

Bà còn tin rằng thiên tài có thể được phát triển tốt nhất bằng chế độ ăn uống chỉ bao gồm thực phẩm thô bởi nấu chín sẽ phá hủy hàm lượng vitamin.

Do đó, Schuyler lớn lên với chế độ ăn kiêng chủ yếu bao gồm mầm ngũ cốc, cà rốt sống, đậu Hà Lan, sữa chưa tiệt trùng và bít tết sống.

Cô được cho ăn dầu gan cá tuyết và lát chanh thay cho đồ ngọt mỗi ngày. Rượu, thuốc lá hay đường chưa từng xuất hiện trong nhà Schuyler.

Không phụ kỳ vọng

Phillippa Schuyler trên thực tế đã trở thành một đứa trẻ thần đồng có tài năng phi thường. Cô được giáo dục tại nhà bởi các gia sư, đồng thời, gia đình không cho Schuyler tiếp xúc với bạn bè đồng trang lứa.

Với chỉ số IQ 185, cô có thể đọc và viết khi mới hai tuổi rưỡi và bắt đầu chơi piano khi mới ba tuổi.

Năm 4 tuổi, Schuyler đã sáng tác và biểu diễn trên đài phát thanh khi mới 5 tuổi.

Năm 8 tuổi, cô đã biểu diễn với một số dàn nhạc giao hưởng ở Mỹ và Châu Âu.

Ở tuổi 13, Schuyler có hơn 100 tác phẩm piano được giới phê bình và công chúng yêu nghệ thuật ghi nhận.

Schuyler được trao một số giải thưởng, bao gồm giải nhất cuộc thi quốc gia Harmonica dành cho lứa tuổi thiếu niên (1933) và giải nhất cuộc thi piano của Hiệp hội nhạc sĩ da đen quốc gia (1935).

Ngoài tài năng âm nhạc, Schuyler còn được biết đến với sự thông minh và linh hoạt. Cô thông thạo bốn ngôn ngữ, bao gồm tiếng Anh, Pháp, Đức và Tây Ban Nha.

Schuyler đồng thời được công nhận rộng rãi về kỹ năng viết lách và báo chí. Cô đã sử dụng xuất thân của mình để thúc đẩy quyền của phụ nữ và người Mỹ gốc Phi. Các tác phẩm của cô đã được khán giả cũng như các nhà phê bình ca ngợi rộng rãi.

"30 năm khốn khổ ở Mỹ"

Tuy vậy, khi lớn lên, Schuyler gặp phải định kiến ​​về chủng tộc mà trước đây cô được gia đình che chở.

Bị trong nước kỳ thị, cô phải biểu diễn piano ở nước ngoài. Schuyler đã lưu diễn đến hơn 80 quốc gia, biểu diễn trước nguyên thủ các nước, trừ chính quê hương của mình.

Dành thời gian đáng kể những năm cuối đời ở nước ngoài, Schuyler cố gắng tìm kiếm một "quê hương" thay thế, nơi cô có thể tìm thấy sự thoải mái và được chấp nhận.

“Tôi đã có 30 năm khốn khổ ở Mỹ vì bị ám ảnh bởi 'sự tò mò kỳ lạ', mọi người luôn soi xét tôi."

Sau đó, Schuyler trở thành phóng viên. Cô qua đời ở tuổi 35 trong một vụ tai nạn máy bay trực thăng.

Mẹ Schuyler đã bị chấn thương sâu sắc trước sự ra đi của con gái. Bà đã tự sát vài ngày trước lễ giỗ thứ hai của cô.

Trường trung học dành cho những người có năng khiếu và tài năng Philippa Schuyler ở vùng Bushwick, quận Brooklyn, thành phố New York được đặt tên theo Schuyler để vinh danh đóng góp nghệ thuật của người nghệ sỹ piano đầy tài năng nhưng bạc phận này.

Bảo Huy

Những bài thi viết thư UPU quốc tế đoạt giải Nhất hay như thế nào?

Những bài thi viết thư UPU quốc tế đoạt giải Nhất hay như thế nào?

Các bạn học sinh có thể tham khảo những bài thi viết thư UPU quốc tế đoạt giải Nhất để chọn cho mình cách viết thư UPU quốc tế lần 52 hay nhất.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
  • Nhân viên sống khốn khổ sau khi Ngô Diệc Phàm ngồi tù

    Nhân viên sống khốn khổ sau khi Ngô Diệc Phàm ngồi tù

    2025-01-28 21:05

  • Cách bố trí nhà bếp thông thoáng, hợp phong thủy

    Cách bố trí nhà bếp thông thoáng, hợp phong thủy

    2025-01-28 20:43

  • br /><br />Làm gì mà phải khó khăn như vậy, tên khốn Tư Quân kia đang lừa anh đó, để cho anh phải cầu xin anh ta. Lúc bé em cũng uống máu này, cũng lớn lên tốt vậy thôi? Hồi xưa không có chất chống đông, lão tổ tông cũng uống máu tươi như vậy. Là mấy quỷ Tây như anh ta có thể chất yếu, yếu ớt mỏng manh như thế mới phải uống máu thanh trùng gì đó.<br /><br />Quỷ Tây thể chất yếu.<br /><br />Hạ Du Châu suy nghĩ một chút, hình như đúng là có chuyện như vậy.<br /><br />Lần đầu tiên cảm thấy cơ thể của Tư Quân không tốt là lúc tập luyện ở trung tâm hoạt động.<br /><br />Tiết mục múa kiếm cho lễ hội văn hóa kia vô cùng phiền phức. Không chỉ muốn Hạ Du Châu chơi kiếm, còn muốn có người múa phụ hoạ phối hợp. Ý của đội trưởng là, hành tẩu giang hồ thì phải có mỹ nhân làm bạn mới được xem là anh hùng hiệp khách, vì thế túm mười thai thiếu nữ xinh đẹp từ đoàn vũ đạo tới, mặc Hán phục áo tay dài váy rộng múa phụ hoạ cho cậu.<br /><br />Hạ Du Châu biểu thị rất đau đầu với cái sáng ý này, nhưng bởi vì cậu đã từ chối nhiệm vụ kéo Tư Quân tham gia lễ hội văn hóa, lúc đối mặt với đội trưởng giả khóc bán thảm thì không khỏi anh hùng khí đoản, chỉ có thể đồng ý.<br /><br />Xoạt! Bảo kiếm đạo cụ lại lần nữa móc vào ống tay áo dài của người múa dẫn đầu, Hạ Du Châu sợ làm cô bị thương, chỉ có thể thả tay, tuỳ ý để cho bảo kiếm bị tay áo cuốn văng đi khoảng mười mét.<br /><br />A, xin lỗi, lại đánh trúng vào cậu rồi. Cô gái múa dẫn đầu nói.<br /><br />Không sao. Hạ Du Châu lau mặt, mồ hôi đầy tay, Nghỉ một lát rồi tập tiếp.<br /><br />Thời tiết nóng bức, trong phòng tập múa này còn không có máy lạnh. Hạ Du Châu kéo cái áo tay dài của mình đã bị mồ hôi làm ướt, nóng tới mức một câu cũng không muốn nói. Mà mấy cô gái kia thì tràn đầy tinh lực, còn không thấy nóng, líu ríu lại gần nói chuyện với cậu.<br /><br />Hạ Du Châu, cậu múa kiếm đẹp ghê, lúc trước đã từng được giải thưởng gì chưa?<br /><br />Trình độ này của cậu, còn cao hơn đoàn võ thuật của tỉnh chúng ta, có phải là sinh viên có kỹ năng thể chất đặc biệt không (1)?<br /><br />(1) Đây là chỉ sinh viên có kỹ năng thể thao giỏi, ví dụ như cực giỏi về bóng đá, bóng rổ, vân vân. Ở Trung Quốc, khi sinh viên chơi rất giỏi một môn thể thao nào đó thì khi đi thi sẽ được cộng điểm (Baidu).<br /><br />Trách không được vóc người tốt như vậy, thì ra là sinh viên kỹ năng thể chất đặc biệt.<br /><br />Hở? Thi được vào tới đây, nửa điểm cộng thể dục cũng không có, thế nào lại thành sinh viên đặc biệt? Đây là nhục nhã đối với ma cà rồng gian khổ học tập mười hai năm liền.<br /><br />Thấy nếu không nói gì thì lời đồn sẽ truyền đi, Hạ Du Châu nhét răng nanh hút máu vào rãnh, lười biếng nói: Không phải là sinh viên đặc biệt gì cả, đây là võ nghệ gia truyền.<br /><br />Di chuyển môi chứ không di chuyển răng, trông khờ khờ không hề khiến người ta khiếp sợ, chẳng những không ngăn đề tài câu chuyện mà các nữ sinh đang thảo luận lại được, ngược lại còn làm cho ồn ào hơn.<br /><br />Oa! Thế gia võ thuật sao?<br /><br />Cậu có biết cái khác không, cho tụi mình nhìn chút đi.<br /><br />Nam chính trong bộ phim tiên hiệp gần đây xuất thân từ thế gia võ thuật đó, làm mấy động tác trông đẹp lắm.<br /><br />Tiếng nói ríu ra ríu rít liên tục, liền biến thành tiếng ve kêu dưới ánh nắng chói chang của mùa hè nóng bức, chít chít chít —— khiến người khác thở không nổi.<br /><br />Được rồi được rồi, mấy bà chị ơi, để mình đi mua nước uống cho mấy chị, muốn uống gì đây? Hạ Du Châu đứng lên, giơ hai tay lên xin đầu hàng.<br /><br />Lầu hai của trung tâm hoạt động có một quán trà sữa, nhưng mà mấy loại đồ uống thì khá đơn giản, mọi người ai cũng muốn loại trà sữa đặc biệt của quán có thêm đá. Hạ Du Châu đáp một tiếng, lấy bóp tiền đi lên lầu hai.<br /><br />Lầu hai có máy lạnh, khí lạnh phả vào mặt khiến con người ta sung sướng thoải mái. Mới vừa bước lên cầu thang, chợt nghe thấy bên phòng đàn cạnh bên truyền ra tiếng đàn dương cầm. Véo von thánh thót, như là dòng suối trên núi cao chảy róc rách ra từ trong khe hở của vách đá xuống, kỳ ảo lưu loát.<br /><br />Hạ Du Châu có học một chút về đàn dương cầm, có thể nghe ra tài nghệ cao siêu trong đó. Chỉ là bản nhạc Ballade Pour Adeline vô cùng hợp với các loại quán cà phê, nhà hàng Tây, loa trên máy bay cũng mở bản này, cho nên toàn bộ người ở lầu hai không biết đây là tiếng đàn trong phòng đàn, chứ không phải là tiếng nhạc của quán trà sữa.<br /><br />Người này thật thú vị, tập đàn mà còn lồng nhạc nền cho quán trà sữa nữa.<br /><br />Hạ Du Châu thấy tò mò, kéo cửa phòng đàn ra đi vào nhìn xem.<br /><br />Trong phòng đàn có các loại dụng cụ âm nhạc do trường học tài trợ, ở giữa có một cây đàn đại dương cầm. Đàn này được Đoàn Nghệ thuật tôn sùng là mặt tiền, khi có hoạt động cực lớn thì sẽ được nâng đi trấn trận. Bình thường thì gần như là không cho đụng vào, học sinh muốn tập đàn chỉ có thể gảy cây đàn đứng trong góc phòng kia.<br /><br />Đoàn trưởng nói thế này, Móng vuốt của mấy người không xứng đụng vào hoàng hậu nương nương của tôi.<br /><br />Hôm nay, hoàng hậu nương nương của đoàn trưởng, đang bị một cái móng vuốt thon dài tuỳ ý khinh bạc. Mà chủ nhân của móng vuốt này, chính là nghệ sĩ dương cầm duy nhất trong trường có tư cách tuỳ ý đụng vào hoàng hậu nương nương —— Tư Quân.<br /><br />Tư Quân vẫn mặc áo sơ mi trắng như trước, đeo một cái nơ màu đen xinh đẹp. Rõ ràng là phòng đàn của trường học trông ngổn ngang, cứ thế được hắn đánh ra khí thế của nhà hát Wiener Musikverein màu vàng.<br /><br />Giống như cảm thấy được có người đang nhìn, Tư Quân quay đầu nhìn qua, động tác trên tay không ngừng lại, khúc nhạc vẫn còn tiếp tục. Chỉ là từ Ballade Pour Adeline biến thành Summer (Hạ) (2), còn gật đầu chào cậu.<br /><br />

    br />
    Làm gì mà phải khó khăn như vậy, tên khốn Tư Quân kia đang lừa anh đó, để cho anh phải cầu xin anh ta. Lúc bé em cũng uống máu này, cũng lớn lên tốt vậy thôi? Hồi xưa không có chất chống đông, lão tổ tông cũng uống máu tươi như vậy. Là mấy quỷ Tây như anh ta có thể chất yếu, yếu ớt mỏng manh như thế mới phải uống máu thanh trùng gì đó.

    Quỷ Tây thể chất yếu.

    Hạ Du Châu suy nghĩ một chút, hình như đúng là có chuyện như vậy.

    Lần đầu tiên cảm thấy cơ thể của Tư Quân không tốt là lúc tập luyện ở trung tâm hoạt động.

    Tiết mục múa kiếm cho lễ hội văn hóa kia vô cùng phiền phức. Không chỉ muốn Hạ Du Châu chơi kiếm, còn muốn có người múa phụ hoạ phối hợp. Ý của đội trưởng là, hành tẩu giang hồ thì phải có mỹ nhân làm bạn mới được xem là anh hùng hiệp khách, vì thế túm mười thai thiếu nữ xinh đẹp từ đoàn vũ đạo tới, mặc Hán phục áo tay dài váy rộng múa phụ hoạ cho cậu.

    Hạ Du Châu biểu thị rất đau đầu với cái sáng ý này, nhưng bởi vì cậu đã từ chối nhiệm vụ kéo Tư Quân tham gia lễ hội văn hóa, lúc đối mặt với đội trưởng giả khóc bán thảm thì không khỏi anh hùng khí đoản, chỉ có thể đồng ý.

    Xoạt! Bảo kiếm đạo cụ lại lần nữa móc vào ống tay áo dài của người múa dẫn đầu, Hạ Du Châu sợ làm cô bị thương, chỉ có thể thả tay, tuỳ ý để cho bảo kiếm bị tay áo cuốn văng đi khoảng mười mét.

    A, xin lỗi, lại đánh trúng vào cậu rồi. Cô gái múa dẫn đầu nói.

    Không sao. Hạ Du Châu lau mặt, mồ hôi đầy tay, Nghỉ một lát rồi tập tiếp.

    Thời tiết nóng bức, trong phòng tập múa này còn không có máy lạnh. Hạ Du Châu kéo cái áo tay dài của mình đã bị mồ hôi làm ướt, nóng tới mức một câu cũng không muốn nói. Mà mấy cô gái kia thì tràn đầy tinh lực, còn không thấy nóng, líu ríu lại gần nói chuyện với cậu.

    Hạ Du Châu, cậu múa kiếm đẹp ghê, lúc trước đã từng được giải thưởng gì chưa?

    Trình độ này của cậu, còn cao hơn đoàn võ thuật của tỉnh chúng ta, có phải là sinh viên có kỹ năng thể chất đặc biệt không (1)?

    (1) Đây là chỉ sinh viên có kỹ năng thể thao giỏi, ví dụ như cực giỏi về bóng đá, bóng rổ, vân vân. Ở Trung Quốc, khi sinh viên chơi rất giỏi một môn thể thao nào đó thì khi đi thi sẽ được cộng điểm (Baidu).

    Trách không được vóc người tốt như vậy, thì ra là sinh viên kỹ năng thể chất đặc biệt.

    Hở? Thi được vào tới đây, nửa điểm cộng thể dục cũng không có, thế nào lại thành sinh viên đặc biệt? Đây là nhục nhã đối với ma cà rồng gian khổ học tập mười hai năm liền.

    Thấy nếu không nói gì thì lời đồn sẽ truyền đi, Hạ Du Châu nhét răng nanh hút máu vào rãnh, lười biếng nói: Không phải là sinh viên đặc biệt gì cả, đây là võ nghệ gia truyền.

    Di chuyển môi chứ không di chuyển răng, trông khờ khờ không hề khiến người ta khiếp sợ, chẳng những không ngăn đề tài câu chuyện mà các nữ sinh đang thảo luận lại được, ngược lại còn làm cho ồn ào hơn.

    Oa! Thế gia võ thuật sao?

    Cậu có biết cái khác không, cho tụi mình nhìn chút đi.

    Nam chính trong bộ phim tiên hiệp gần đây xuất thân từ thế gia võ thuật đó, làm mấy động tác trông đẹp lắm.

    Tiếng nói ríu ra ríu rít liên tục, liền biến thành tiếng ve kêu dưới ánh nắng chói chang của mùa hè nóng bức, chít chít chít —— khiến người khác thở không nổi.

    Được rồi được rồi, mấy bà chị ơi, để mình đi mua nước uống cho mấy chị, muốn uống gì đây? Hạ Du Châu đứng lên, giơ hai tay lên xin đầu hàng.

    Lầu hai của trung tâm hoạt động có một quán trà sữa, nhưng mà mấy loại đồ uống thì khá đơn giản, mọi người ai cũng muốn loại trà sữa đặc biệt của quán có thêm đá. Hạ Du Châu đáp một tiếng, lấy bóp tiền đi lên lầu hai.

    Lầu hai có máy lạnh, khí lạnh phả vào mặt khiến con người ta sung sướng thoải mái. Mới vừa bước lên cầu thang, chợt nghe thấy bên phòng đàn cạnh bên truyền ra tiếng đàn dương cầm. Véo von thánh thót, như là dòng suối trên núi cao chảy róc rách ra từ trong khe hở của vách đá xuống, kỳ ảo lưu loát.

    Hạ Du Châu có học một chút về đàn dương cầm, có thể nghe ra tài nghệ cao siêu trong đó. Chỉ là bản nhạc Ballade Pour Adeline vô cùng hợp với các loại quán cà phê, nhà hàng Tây, loa trên máy bay cũng mở bản này, cho nên toàn bộ người ở lầu hai không biết đây là tiếng đàn trong phòng đàn, chứ không phải là tiếng nhạc của quán trà sữa.

    Người này thật thú vị, tập đàn mà còn lồng nhạc nền cho quán trà sữa nữa.

    Hạ Du Châu thấy tò mò, kéo cửa phòng đàn ra đi vào nhìn xem.

    Trong phòng đàn có các loại dụng cụ âm nhạc do trường học tài trợ, ở giữa có một cây đàn đại dương cầm. Đàn này được Đoàn Nghệ thuật tôn sùng là mặt tiền, khi có hoạt động cực lớn thì sẽ được nâng đi trấn trận. Bình thường thì gần như là không cho đụng vào, học sinh muốn tập đàn chỉ có thể gảy cây đàn đứng trong góc phòng kia.

    Đoàn trưởng nói thế này, Móng vuốt của mấy người không xứng đụng vào hoàng hậu nương nương của tôi.

    Hôm nay, hoàng hậu nương nương của đoàn trưởng, đang bị một cái móng vuốt thon dài tuỳ ý khinh bạc. Mà chủ nhân của móng vuốt này, chính là nghệ sĩ dương cầm duy nhất trong trường có tư cách tuỳ ý đụng vào hoàng hậu nương nương —— Tư Quân.

    Tư Quân vẫn mặc áo sơ mi trắng như trước, đeo một cái nơ màu đen xinh đẹp. Rõ ràng là phòng đàn của trường học trông ngổn ngang, cứ thế được hắn đánh ra khí thế của nhà hát Wiener Musikverein màu vàng.

    Giống như cảm thấy được có người đang nhìn, Tư Quân quay đầu nhìn qua, động tác trên tay không ngừng lại, khúc nhạc vẫn còn tiếp tục. Chỉ là từ Ballade Pour Adeline biến thành Summer (Hạ) (2), còn gật đầu chào cậu.

    2025-01-28 20:23

  • Kết quả bóng đá trực tuyến hôm nay 27/6

    Kết quả bóng đá trực tuyến hôm nay 27/6

    2025-01-28 19:19

网友点评