Truyện Hương Mùa Hè_kèo nhà cái m88
作者:La liga 来源:La liga 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-10 20:56:10 评论数:
Chiều lất phất mưa,ệnHươngMùaHèkèo nhà cái m88những hạt mưa ẩm ướt,lất phất,chăm chỉ lặng lẽ trượt ngoài cửa kính,trôi từng dòng nhỏ xuống như những hạt nước mắt nhẹ nhàng,không hẹn khi nào sẽ ngừng rơi. Đường Đường ngắm thành phố trên tầng 5 quán cà phê Teen với một cốc cacao ấm áp. Đôi mắt tròn to dưới hàng mi cong dày nhìn xuống dòng người bé xíu dưới làn nước ẩm ướt,dai dẳng,bẩn thỉu. Những ngón tay thon trắng lướt trên màn hình cảm ứng,camera mở,khung cảnh thành phố bé xíu phủ bởi cơn mưa nhỏ hiện trên màn hình điện thoại. Thành phố thật đẹp.
“Thêm một tấm nữa rồi”.
Đôi môi hồng khẽ mỉm cười. Mỗi chiều cuối tuần Đường Đường lại ở trên quán cà phê,nhấm nháp và chụp ảnh.
“Vẫn chưa thấy cậu đâu”
Đôi mắt tròn cụp xuống. Đường Đường chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh nhưng vẫn không thấy cậu bé năm đó.
“ Mình vẫn ở đây mà nhưng vẫn không tìm được cậu”.
“ Mình vẫn ở đây mà nhưng cậu vẫn không tới”
Đường Đường 8 tuổi và cậu bé Đô La 12 tuổi,cậu bé mùa hè năm đó cùng chạy với cô trên bãi cát trắng in lấm dấu chân,cậu bé chạy chong chóng nắm tay cô bé trắng muốt,đôi mắt tròn xoe,đôi môi chúm hồng và hai bím tóc dễ thương,cậu bé hát cho cô nghe để dỗ cô khi cô khóc.
- Đô La,em thương anh hơn nhưng em nghe lời anh Bi hơn
- Tại sao vậy
- Anh Bi lớn hơn anh
- Như này anh lớn hơn anh Bi chưa
Chiếc kem trên tay vơi mất,gương mặt cậu bé tên Đô La mọc thêm vòm râu bằng kem.
Mùa hè của Đường Đường 8 tuổi ngọt lịm mát lành như ly kem ốc quế trên mặt cậu bé Đô La
- Đô La,đôi giày của em gãy rồi
- Còn chút nữa tới nhà anh Bi rồi,Đường Đường cố lên
- Không chịu,chân em đau lắm
Cô bé tên Đường Đường bé xíu đi một đôi giày to đùng,và cậu bé đi đôi trân trần,một tay xách đôi giày đỏ nhỏ xíu,tay còn lại dắt cô bé đi,tiếng cười của hai đứa trẻ vang trong buổi trưa hè.
- Đô la,ba em bảo cuối tuần nhà em sẽ dọn sang Niu Óc.Niu Óc ở đâu,xa không anh
- Anh không biết,người ta sang đấy đều phải bay cao tít,vậy thì em không gặp anh nữa rồi
“Thêm một tấm nữa rồi”.
Đôi môi hồng khẽ mỉm cười. Mỗi chiều cuối tuần Đường Đường lại ở trên quán cà phê,nhấm nháp và chụp ảnh.
“Vẫn chưa thấy cậu đâu”
Đôi mắt tròn cụp xuống. Đường Đường chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh nhưng vẫn không thấy cậu bé năm đó.
“ Mình vẫn ở đây mà nhưng vẫn không tìm được cậu”.
“ Mình vẫn ở đây mà nhưng cậu vẫn không tới”
Đường Đường 8 tuổi và cậu bé Đô La 12 tuổi,cậu bé mùa hè năm đó cùng chạy với cô trên bãi cát trắng in lấm dấu chân,cậu bé chạy chong chóng nắm tay cô bé trắng muốt,đôi mắt tròn xoe,đôi môi chúm hồng và hai bím tóc dễ thương,cậu bé hát cho cô nghe để dỗ cô khi cô khóc.
- Đô La,em thương anh hơn nhưng em nghe lời anh Bi hơn
- Tại sao vậy
- Anh Bi lớn hơn anh
- Như này anh lớn hơn anh Bi chưa
Chiếc kem trên tay vơi mất,gương mặt cậu bé tên Đô La mọc thêm vòm râu bằng kem.
Mùa hè của Đường Đường 8 tuổi ngọt lịm mát lành như ly kem ốc quế trên mặt cậu bé Đô La
- Đô La,đôi giày của em gãy rồi
- Còn chút nữa tới nhà anh Bi rồi,Đường Đường cố lên
- Không chịu,chân em đau lắm
Cô bé tên Đường Đường bé xíu đi một đôi giày to đùng,và cậu bé đi đôi trân trần,một tay xách đôi giày đỏ nhỏ xíu,tay còn lại dắt cô bé đi,tiếng cười của hai đứa trẻ vang trong buổi trưa hè.
- Đô la,ba em bảo cuối tuần nhà em sẽ dọn sang Niu Óc.Niu Óc ở đâu,xa không anh
- Anh không biết,người ta sang đấy đều phải bay cao tít,vậy thì em không gặp anh nữa rồi