Truyện Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn_soi kèo real sociedad

Thể thao2025-01-10 18:37:3333
Nhắc nhở trước khi đọc: 1. Truyện chưa qua quá trình beta,ệnHuskyVàSưTônMèoTrắngCủaHắsoi kèo real sociedad lỗi tùm lum

2. Vui lòng không KY

3. Vui lòng không mắng chửi nhân vật bằng từ ngữ quá thô tục

4. Công không khiết

Nếu chấp nhận được thì xin mời đọc tiếp.

________________________

Edit: Chu

(Vui lòng không chửi rủa nhân vật quá nặng lời.)

Khi Mặc Nhiên chưa trở thành Hoàng đế, luôn có người chửi hắn là chó.

Chưởng quầy chửi hắn là con chó, khách nhân chửi hắn là chó con, đường đệ chửi hắn là đồ chó chết, mẹ của hắn lợi hại nhất, chửi hắn là đồ chó đẻ.

Đương nhiên, cũng có vài điểm giống chó thật, nhưng không quá tệ. Ví như những mối tình duyên ngắn ngủi của hắn, luôn mang theo vài phần giả vờ tức giận, giận hắn trên giường lực eo như chó đực, ngoài miệng ngọt đến câu hồn đoạt phách, hung khí dưới thân như muốn đoạt mạng người, nhưng đảo mắt lại khoe với mọi người, khiến cho mọi người đều biết Mặc Vi Vũ hắn vẻ ngoài anh tuấn, thao đủ ý mãn, không thử lòng mang tiếc nuối.

Không thể không nói, bọn họ bảo rất đúng, Mặc Nhiên thật sự là con chó ngốc rung đùi đắc ý.

Mãi đến khi hắn làm Đế vương Tu Chân giới, loại xưng hô này mới đột nhiên biến mất không còn nữa.

Có một hôm, có tiểu tiên môn nơi biên cương xa xôi tặng cho hắn một con chó con.

Con chó kia trắng xám đan xen, đầu như có ba đốm lửa, có chút giống sói. Nhưng cũng là loại ngu ngốc, càng lớn càng ngu, lăn béo tròn trịa, lại cảm thấy mình thật uy phong, chạy lên đại điện như điên, mấy lần muốn trèo lên bậc thang cao, nhìn cho rõ người ngồi trên đế vị dù bận vẫn ung dung kia, nhưng chân quá ngắn, toàn chuốc lấy thất bại thảm hại.

Mặc Nhiên nhìn con chó uổng phí sức lực kia, thấy như cục lông không não, bỗng nhiên bật cười, cười xong lại thấp giọng mắng, đồ chó.

Chó con rất nhanh đã thành chó lớn, chó lớn biến thành con chó già, mà chó già lại thành con chó chết.

Mặc Nhiên hơi khép mắt, nhắm lại mở, cuộc đời hắn, nếm đủ sủng nhục, hoặc lên hoặc xuống, đã qua ba mươi hai năm.

Hắn chơi cái gì cũng chán, cảm thấy nhạt nhẽo lẫn cô đơn, mấy năm nay người quen bên cạnh càng ngày càng ít, ngay cả ba đốm lửa cũng mất mạng chó, hắn cảm thấy đã chẳng còn gì nữa, nên kết thúc rồi.

Hắn ngắt lấy một quả nho căng tròn trên đĩa, lột vỏ chậm rì rì.

Động tác hắn thong dong thành thạo, như Khương Vương cởi y phục Hồ Cơ trong trướng mang theo chút hứng thú lười biếng. Thịt quả trong mềm trên ngón tay hắn rung động rất nhỏ, nước thấm ra, màu tím ảm đạm, giống như chim nhạn ngậm hoàng hôn bay đến, lại giống như hải đường ngủ xuân.

Lại tựa máu dơ bẩn.

Hắn nuốt vị ngọt xuống, lau sạch ngón tay mình, sau đó lười biếng nâng mí mắt.

Hắn tưởng, thời gian cũng ngừng trôi.

Hắn cũng nên xuống địa ngục rồi.

Mặc Nhiên, tự Vi Vũ.

Quân vương đệ nhất Tu Chân giới.

Có thể ngồi vào vị trí này quả thật không dễ, không chỉ cần có pháp thuật cao cường, còn cần da mặt phải dày.

Trước đây, thập đại môn phái ở Tu Chân giới địa vị ngang nhau, thế rồng cuộn hổ ngồi. Môn phái này cản chân môn phái khác, nhưng chẳng ai đủ sức thay trời chống đất. Huống chi, chư vị chưởng đều là nhân tài kiệt suất đọc đủ mọi loại sách, dù muốn phong cho mình một danh hiệu chơi chơi, cũng sẽ ngại nét bút nét bút của sử quan, để lại tiếng xấu muôn đời.

Nhưng Mặc Nhiên không giống vậy.

Hắn là lưu manh.

Chuyện người khác không dám làm, hắn đều đã làm. Uống rượu ngon nhất thế gian, cưới nữ nhân đẹp nhất trần đời, trở thành minh chủ đầu tiên của Tu Chân giới – "Đạp Tiên Quân", lại tự phong mình làm đế.

Vạn dân quỳ lạy.

Những người không chịu quỳ lạy hắn, hắn đều đuổi cùng giết tận, những năm hắn làm chủ thiên hạ, Tu Chân giới có thể nói là máu chảy thành sông, lũ lụt trải rộng. Vô số nghĩa sĩ cam tâm chịu chết, một trong thập đại môn phái – Nho Phong Môn toàn phái lâm nạn.

Về sau, ngay cả ân sư của Mặc Nhiên cũng không thoát được ma trảo, khi quyết đấu với Mặc Nhiên bại trận, bị ái đồ khi xưa đưa về cung giam cầm, không rõ sống chết.

Giang sơn vốn đang thái bình, đột nhiên chướng khí mù mịt.

Cẩu hoàng đế Mặc Nhiên chẳng đọc bao nhiêu sách, lại không kiêng kỵ ai, vì thế lúc hắn cầm quyền, chuyện vớ vẩn liên tục xảy ra không dứt, ví như niên hiệu.

Ba năm làm hoàng đế đầu tiên, niên hiệu "Vương Bát", là do khi hắn ngồi bên hồ cho cá ăn nghĩ ra.

Ba năm thứ hai, niên hiệu "Oa", chỉ vì ngày hè nằm trong viện nghe thấy tiếng ếch kêu, tự cho là ý trời, không thể cô phụ.

Chi sĩ uyên bác trong thiên hạ cho rằng không còn gì thảm hại hơn niên hiệu "Vương Bát" và "Oa" nữa, nhưng cơ bản bọn họ không hiểu gì về Mặc Vi Vũ.

Ba năm thứ ba, khắp nơi bắt đầu rục rịch bàn tán, cho dù là Phật giáo, đạo tu, hay là linh tu, cả những nghĩa sĩ không chịu nổi sự bạo ngược của Mặc Nhiên, đã bắt đầu phát động khởi nghĩa.

Vì thế, Mặc Nhiên nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, lựa chọn vô số, một niên hiệu ngang trời kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ đã xuất thế — "Kích bãi".

Ngụ ý thì tốt, thủy hoàng vắt óc nghĩ ra được hai chữ, lấy ý từ "bãi binh hưu qua". Chẳng là dân gian nhắc tới có chút xấu hổ.

Nhất là ai không biết chữ, nghe càng xấu hổ.

Nguyên niên "Kích Bãi" năm thứ nhất, nghe như thế nào cũng giống dương v*t*.

(戟罢 /jǐ bà/: kích bãi đọc gần giống 鸡把 /jī bǎ/: dương v*t)

dương v*t năm thứ hai.

dương v*t năm thứ ba.

Có người đau đớn đóng cửa mắng: "Thật hoang đường, sao khi xưa không để Kích Bãi đi! Gặp nam tử không cần hỏi người kia bao nhiêu tuổi mà hỏi người kia bao nhiêu năm dương v*t! Ông lão trăm tuổi thì nói trăm năm dương v*t!"

Ba năm vất vả trôi qua, niên hiệu "Kích Bãi" cuối cùng cũng phải thay đổi. . ngôn tình ngược

Người trong thiên hạ lòng run sợ chờ niên hiệu thứ tư của Hoàng đế bệ hạ, nhưng Mặc Nhiên lúc này lại không có tâm tư để nghĩ tới, bởi vì một năm gần đây, Tu Chân giới rốt cuộc bạo phát. Nghĩa sĩ giang hồ nén giận gần mười năm, tiên hiệp hào kiệt, rốt cuộc liên hợp, tạo thành trăm ngàn đại quân cuồn cuộn, ép thủy hoàng Mặc Vi Vũ thoái vị.

Tu Chân giới không cần đế vương.

Nhất là không cần một bạo quân như vậy.

Sau mấy tháng tắm máu chinh phạt, nghĩa quân cuối cùng cũng đến được chân núi Tử Sinh Đỉnh. Toà điện ở nơi đất Thục hiểm trở quanh năm mây mù lượn quanh, hoàng cung của Mặc Nhiên nguy nga sừng sững trên đỉnh núi.

Cung đã lên dây, lật đổ chế độ bạo ngược chỉ còn một bước cuối cùng. Nhưng bước này cũng là nguy hiểm nhất, mắt thấy ánh sáng thắng lợi loé lên, minh quân vốn chung kẻ thù bắt đầu nổi lòng tham. Vua cũ bị lật đổ, nhất định sẽ phải thiết lập trật tự mới, có người không muốn hao tổn nguyên khí bên mình, vì vậy cũng có kẻ không muốn làm tiên phong, dẫn đầu đi lên núi.

Bọn họ sợ bạo quân giảo hoạt âm hiểm kia sẽ từ trên trời giáng xuống, lộ ra nanh trắng lành lạnh của dã thú, mổ bụng kẻ dám công phá cung điện của hắn, xé thành mảnh nhỏ.

Có kẻ sắc mặt nghiêm nghị, nói: "Mặc Vi Vũ pháp lực cao cường, lòng dạ hiểm độc, chúng ta vẫn nên đề phòng trước thì hơn, không để rơi vào bẫy của hắn."

Các tướng lĩnh láo nháo hùa theo.

Lúc này, một thanh niên khuôn mặt cực kì tuấn mĩ, kiêu sa đi ra. Cậu mặc bộ giáp xanh nhạt, đai lưng đầu sư tử, tóc buộc cao cài một phát khấu bạc tinh xảo.

Sắc mặt thanh niên rất khó nhìn, cậu nói: "Chân núi cũng đến rồi, các ngươi còn ở đây dong dong dài dài không chịu đi lên, chẳng lẽ muốn đợi Mặc Vi Vũ bò từ trên núi xuống? Một đám phế vật nhát gan phiền phức!"

Cậu nói vậy, vòng người xung quanh đều bùng nổ.

"Tiết công tử nói vậy là sao? Thế nào là nhát gan? Nắm quyền binh gia, cẩn thận là trên hết. Nếu ai cũng không để ý như ngươi, xảy ra chuyện ai chịu trách niệm?"

Lập tức lại có kẻ trào phúng nói: "Ha hả. Tiết công tử là thiên chi kiêu tử, chúng ta chỉ là phàm phu tục tử, nếu thiên chi kiêu tử nóng lòng muốn tranh phong cùng đế tôn Nhân giới, sao ngài không tự mình lên núi trước đi. Chúng ta ở dưới này uống rượu mở tiệc, chờ ngài đem đầu Mặc Vi Vũ xuống, vậy là tốt rồi."

Ngữ điệu có chút gay gắt. Lão hoà thượng trong minh quân vội vàng ngăn thanh niên sắp nổi giận lại, dùng một gương mặt hiền hậu, ôn tồn hoà hoãn mà khuyên nhủ:

"Tiết công tử, xin hãy nghe lời này của lão tăng, lão tăng biết thù riêng giữa cậu và Mặc Vi Vũ quá sâu, nhưng ép vua thoái vị là chuyện khác, chuyện này trọng đại, cậu ngàn vạn lần phải suy xét vì mọi người, đừng hành động theo cảm tình."

Thanh niên mọi người chỉ trích là "Tiết công tử" tên Tiết Mông, mười mấy năm trước cậu được mọi người đồn thổi khen ngợi nhân tài kiệt xuất, thiên chi kiêu tử.

Nhưng mà cảnh vật thay đổi, hổ lạc Bình Dương, cậu lại phải chịu những châm chọc lẫn mắng chửi của mọi người, chỉ để gặp lại Mặc Nhiên lần nữa.

Tiết Mông giận tới mức sắc mặt vặn vẹo, môi cũng run rẩy, vẫn cố hết sức kiềm chế, hỏi: "Vậy các ngươi, rốt cuộc muốn đợi tới khi nào?"
本文地址:http://pro.rgbet01.com/html/652c499097.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Sở hữu bom mẹ hạt nhân, Ấn Độ còn có vũ khí gì đáng sợ?

Nghệ sĩ piano Nguyễn Quốc Hòa qua đời vì đột quỵ

Tiền lương giáo viên thấp nhất 3,2 triệu đồng

Giảng viên, sinh viên chạy bộ, mỗi km quyên góp được 1.000 đồng

Sét đánh chết 11 người bên ngoài pháo đài cổ ở Ấn Độ

Shark Thủy tiếp tục gửi thư xin lỗi và khất nợ học viên Apax Leaders

Điều chỉnh thời gian áp dụng chương trình, sách giáo khoa giáo dục phổ thông mới

Vì sao một giáo viên ở Hà Nội trở thành kẻ lừa đảo?

友情链接