Truyện Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long_mu vs nottingham forest trực tiếp
来源:Fabet编辑:La liga时间:2025-01-10 17:19:51
Ân Quyết trợn to mắt,ệnTrọngSinhMạtThếChiMệnhChủmu vs nottingham forest trực tiếp ngẩn ngơ nhìn nam nhân đang đè lên người mình, y không biết tại sao mình đang ngâm thoải mái thì đột nhiên bị kéo ra ngoài, sau đó trực tiếp nằm bên dưới thân thể vừa cứng vừa rắn của Long Sùng Vũ, trên người Long Sùng Vũ nóng hổi, cũng rất ấm.
Long Sùng Vũ nhìn chiếc cằm xinh đẹp lạnh lùng và thân thể xích lõa bị thấm ướt của người bên dưới, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Đây là lần đầu tiên hai người có tiếp xúc thân thể thân mật, làn da dưới tay ấm nóng trơn mịn, tay Long Sùng Vũ chậm rãi từ vai Ân Quyết đi xuống.
Ân Quyết run rẩy như bị đốt: “Đứng dậy…”
Gió lạnh đột nhiên thổi vào qua cửa sổ, Long Sùng Vũ cúi đầu ngửi một hồi ở xương quai xanh trơn mịn của Ân Quyết, sau đó làm như không có chuyện gì đứng dậy đóng cửa sổ: “Mặc đồ vào.”
Ân Quyết đơ mặt gật đầu.
“Vừa rồi cậu ở đâu?”
Ân Quyết cũng không tránh né nữa, nói thật: “Trong ngọc.”
Long Sùng Vũ vừa nghe đã hiểu sơ lược.
Trên kính cửa sổ có thể thấy được loáng thoáng Ân Quyết chậm rãi mặc đồ, phần lưng trắng mịn, xương cốt đều đặn, đại khái sau này sẽ khó mà có thời gian yên tĩnh ấm áp như thế này nữa.
Long Sùng Vũ chậm rãi bình ổn hơi thở gấp gáp, đột nhiên nhớ ra hôm nay lúc trên đường có nhận được một tờ quảng cáo, trên đó dùng chữ màu lam viết rằng: “2012 bạn còn có tâm nguyện nào chưa hoàn thành không?”
Long Sùng Vũ đột nhiên hỏi Ân Quyết: “Cậu đến nhân gian bao lâu rồi?”
“Không lâu.”
Cũng phải, Long Sùng Vũ cũng cảm thấy Ân Quyết không mấy quen thuộc với nơi này.
Ân Quyết đã ngoan ngoan mặc xong quần áo, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay hiếm khi trời trong xanh.
Long Sùng Vũ hưng trí nói: “Đợi tôi tắm xong sẽ dẫn cậu ra ngoài.”
Ân Quyết gật đầu.
Hiện tại tạm thời cứ thế đi, tai họa sắp giáng xuống, thêm một người giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt, còn lại thì về sau hãy tính.
Long Sùng Vũ lái xe chở Ân Quyết đến trước cửa một công viên lớn bên cạnh khu thành cũ, hiện tại vừa qua trưa, tuy trời khá trong xanh, nhưng bên đường vẫn không có nhiều người, họ đi một đoạn, đến trước một cửa tiệm, là nơi cho thuê xe đạp.
Ông chủ cầm một hộp cơm chiên, vừa ăn vừa nhìn chiếc tivi nhỏ trên kệ.
Long Sùng Vũ không hỏi giá tiền, trực tiếp nói: “Ông chủ, thuê xe.”
Ông chủ nuốt trọng cơm trong miệng, buông hộp cơm xuống nói: “Bên đó tùy tiện chọn đi, chọn xong rồi thì đến chỗ tôi đăng ký là được.”
Long Sùng Vũ hỏi Ân Quyết: “Cậu thích chiếc nào?”
Ân Quyết chớp mắt, có chút khó hiểu tại sao có xe bọc thiết mà không đi, lại cứ muốn thuê cái thứ gọi là xe đạp này, nhưng y vẫn chỉ chiếc xe có màu khá mới.
Long Sùng Vũ bóp lốp xe một chút rồi nói: “Bánh xe này hơi mềm.”
Ân Quyết: “…”
Vậy còn hỏi y làm gì, y lại chưa từng chạy… nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Ân Quyết vẫn rất muốn thử.
Long Sùng Vũ chọn một chiếc màu đen, sau khi đặt cọc thì chậm rãi dắt về hướng công viên, Ân Quyết mặt không biểu cảm đi theo sau, nhưng ánh mắt thì rất sáng.
Đợi khi quẹo qua ngã không còn thấy ông chủ tiệm đó nữa, Long Sùng Vũ đột nhiên nói với Ân Quyết: “Lên đi.”
Ân Quyết ngây ngẩn không biết lên đâu.
Long Sùng Vũ chỉ ghế sau, sau đó mình ngồi ở trước, nhếch môi nói: “Nếu để ông chủ đó thấy chúng ta thì chắc sẽ bị chửi.”
Ân Quyết thử ngồi ngang xuống, hiếu kỳ nhỏ giọng hỏi: “Tại sao?”
Long Sùng Vũ nói: “Đoán đi.”
Vì chiếc xe đạp đáng thương phải chịu sức nặng của hai người đàn ông, tổn thọ nha.
Ân Quyết ngồi ở đằng sau một hồi mới có chút trì độn hỏi: “Chúng ta muốn đi đâu?”
Long Sùng Vũ thờ ơ nói: “Cứ đi đại thôi.”
Ân Quyết: “…”
Men theo con đường của khu rừng nhỏ trong công viên, lúc này đang lập đông, trên cành sớm đã không còn bao nhiêu chiếc lá. Long Sùng Vũ ban đầu còn đi khá chậm, sau đó lại đạp nhanh hơn, vì đi nghịch gió, khí lưu mang theo hơi lạnh đều được hắn cản lại.
Ân Quyết ngồi đằng sau, thân thể càng lúc càng cứng, tay nắm chặt chỗ ngồi, mắt thấy Long Sùng Vũ thế mà còn buông một tay ra, y tái mặt, khô khan nói: “Chậm một chút.”
Long Sùng Vũ chỉ đạp nhanh hơn, nói: “Thò tay qua.”
“…” Ân Quyết vô thức thò tay qua, Long Sùng Vũ lập tức nắm cổ tay y đặt lên eo mình, đợi Ân Quyết phản ứng lại chuyện này không thỏa đáng, hai người sớm đã bị người qua đường chú ý từ lâu, dù sao cảnh hai người đàn ông lãng mạn thế này thật là hiếm thấy.
Đợi khi đã đi được nửa vòng công viên, Long Sùng Vũ dừng lại nghỉ ngơi, hỏi: “Có lạnh không?”
Lỗ tai Ân Quyết đã hơi đỏ, lắc đầu, nhưng Long Sùng Vũ vẫn đưa tay thử nhiệt độ lòng bàn tay y: “Có muốn thử không?”
Mắt Ân Quyết sáng lên, y chưa từng chơi thứ này.
Vì mặc đồ thường ngày, là đồ Tạ Vũ mua cho lúc trước, vì theo đuổi hiệu quả thị giác nên hơi chật, dẫn đến hiện tại Ân Quyết ngồi lên rồi hoạt động càng thêm khó khăn.
Năng lực thăng bằng của y không tốt lắm, sau khi đạp chậm một đoạn thì Long Sùng Vũ buông tay ra.
Ân Quyết lập tức trợn to mắt, lảo đảo đi theo hình chữ S rồi nhìn Long Sùng Vũ chờ mong.
Ánh mắt Long Sùng Vũ dịu dàng ấm áp, đây là lần đầu tiên họ vui đùa như thế, đã mấy trăm năm, thì ra có thể đơn giản vui vẻ như vậy, hắn chạy theo một tay nắm xe điều chỉnh phương hướng, tay kia ôm eo Ân Quyết, kéo xe dừng lại.