Tô Mộc mở mắt tỉnh dậy,ệnXuyênThưLãoCôngCủaTaHìnhNhưLàĐạiVaiÁquả cúp c2 đầu đau như búa bổ, cơ thể bủn rủn không chút sức lực. Cậu nằm liệt trên giường nửa ngày cũng không nhúc nhích nổi. Một lát mới từ từ nhắm hai mắt lại, lấy tay xoa xoa trán.
Ngày hôm qua thời tiết vẫn còn se lạnh, tuy đã là tháng tư khí trời ấm áp nhưng trên núi nhiệt độ lại thấp, hơi ẩm cao, mùa hè lại mới qua mấy hôm nên còn xuất hiện cả mưa phùn. Cậu ỷ mình còn trẻ, mặc lên mình mỗi cái thun rồi đi tảo mộ, bận bịu mãi mới xuống núi thành ra dính bệnh đau đầu cũng chẳng có gì lạ.
Chẳng biết trong cái nhà tổ cũ này có thuốc hay không, sợ bản thân trở bệnh nặng, liền nhanh chóng chạy trở về.
Đầu óc còn ù ù cạc cạc, Tô Mộc nhanh chóng rời khỏi giường. Khi nhìn rõ khung cảnh xung quanh, hai mắt cậu liền mở to ngạc nhiên.
Nơi này không phải là nhà tổ của Tô gia ẩm ướt tối tăm mà khi nãy cậu vào, căn phòng này tuy không lớn, nhưng đồ vật bên trong lại mang dáng vẻ quý giá, vừa thấy liền cảm nhận được giá trị xa xỉ của nó. Cảm giác vô cùng trang hoàng, đừng nói là nhà tổ mà ngay cả nhà chính của cậu cũng không phải.
Đối diện giường cậu nằm là cửa sổ, màn cửa khép hờ, ánh sáng xuyên qua chiếu lên người khiến cậu có chút choáng mắt.
Cảm thấy mình dường như vẫn như chưa tỉnh, còn đang trong mộng, cậu mơ màng bước xuống đất. Chưa kịp đi được mấy bước lại bị vấp phải quần áo dưới chân ngã nhào xuống.
Cú ngã bất ngờ phát ra tiếng " bịch " thật lớn, khiến đầu óc cậu đang mơ mơ hồ hồ ngay lập tức tỉnh táo lại.
Tô Mộc lồm cồm bò dậy, một bên xoa xoa cái trán đỏ ửng, một bên đánh giá căn nhà. Chợt ánh mắt liếc đến hình ảnh người thiếu niên trên gương, khắp người liền nổi da gà da vịt lên.
Trong gương là hình ảnh người thiếu niên đang mở to đôi mắt, tuổi nhìn không lớn, chỉ kém cậu vài tuổi, chắc là tầm 18, 19 đi. Thiếu niên này mang dáng người gầy ốm, khung xương nhỏ, mái tóc dài ngang vai mềm mại rối tung trông khá kì cục, lại thêm làn da trắng ngần gần như trong suốt làm cho cái vết sưng đỏ trên trán càng hiện lên rõ nét hơn.
Thoạt nhìn tên này như đã nhiều năm không ra ngoài, không được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, cả người đều mang một cảm giác yếu đuối bệnh tật.
Tô Mộc bản chất là một nam thần, lớn lên rất đẹp, dáng người thon dài hợp mỹ. Cùng với cái người suy nhược trong gương hoàn toàn không phù hợp, chỉ cần liếc qua một cái, không ai có thể nhầm cậu với thiếu niên này được.
Hiện tại cậu đang rất hoang mang, não không thể xử lý kịp tình huống.
Cậu ngây người chớp chớp mắt, thấy người trong gương là động tác giống hệt mình mới tỉnh lại, thân thể cậu vậy mà lại thay đổi.
Xuyên qua? Bắt cóc? Thay đổi khuôn mặt? Tất cả đều nghe hệt như là một trò đùa.
Tô Mộc nhất thời ngồi xồm xuống sàn nhà, miên man suy nghĩ....
Cậu năm nay đã 24, học hành vô cùng ổn áp, tốt nghiệp chính quy nhưng lại chỉ vào một công ty nhỏ, tuy vậy vẫn rất tốt.
Dẫn dắt cậu là đàn anh cùng phòng rất nổi tiếng, lại rất tận tâm chỉ dẫn cậu.
Việc học và việc làm diễn ra vô cùng trôi chảy, vận thế cậu cũng không khác là bao.
Từ nhỏ cha mẹ cậu đã ly hôn, hai người tách ra liền xây dựng một gia đình mới, đối với cậu ngày càng phai nhạt. Ông bà nội Tô lo cậu bị người khác bắt nạt, liền đem cậu về nuôi dưỡng.
Ông bà nội Tô Mộc là cảnh sát hình sự, tính tình rất nghiêm khắc, đối với con mình cũng chẳng quá cưng chiều, nhưng duy nhất đối với Tô Mặc lại khác, ông bà cực kì yêu thương cậu. Bởi vậy tuy thiếu tình thương cha mẹ nhưng cậu lại được ông bà chiếu cố hết mực. Đáng tiếc hai người sau khi cậu học đại học liền qua đời, từ đó về sau cuộc sống lại chỉ còn mình cậu.
Cha cậu lại là người không thể tin cậy, khi cậu 8 tuổi đã đi nước ngoài, đi liền mười mấy năm, hậu sự của ông bà một tay cậu lo liệu, cha cậu một chút cũng không đụng tới.
Cậu dựa theo di nguyện ông bà mà đem hai người mai táng ở đất tổ của Tô gia. Cha cậu đi theo một chuyến rồi lại biến mất, một lần cũng chưa về. Hai cha con ít tiếp xúc, tình cảm cũng chẳng nồng đậm gì. 顶: 4417踩: 3
评论专区