Vừa vặn sau buổi trưa,ệnCuộcSốngSauKhiTrọngSinhCủaBạchNguyệả rập xê út vs nhật bản gió mát thổi khiến người ta cảm thấy thoải mái, xương cốt đều mềm mại đi vài phần. Đình viện to như vậy nhưng lại rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có một vài tỳ nữ đi qua, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng lướt qua như thể chân không chạm đất, sợ làm kinh động đến giấc ngủ của chủ tử.
Nghe nói công chúa Cảnh Ninh giá lâm, Xuân Noãn vội vàng chạy ra ngoài đón.
“Vân Nùng đâu?” Cảnh Ninh hỏi.
Xuân Noãn đáp lại:
“Quận chúa đang nghỉ trưa, vẫn chưa tỉnh lại, vốn biết tính tình của người nên nô tỳ cũng không dám đi quấy rầy.”
Cảnh Ninh cũng không để ý, nửa bất đắc dĩ nửa dung túng lắc lắc đầu, lại cười hỏi:
“Hôm nay là lễ thọ yến của hoàng thượng, làm sao có thể trì hoãn được? Các ngươi không dám đi, vậy tại sao không đi tìm Cố Tu Nguyên đến?”
Cố Tu Nguyên được xem như một tên trai bao được Vân Nùng nuôi dưỡng, người trong phủ này đều biết rằng lời của hắn trước mặt Hoài Chiêu quận chúa là hữu ích nhất.
Xuân Noãn thở dài và giải thích:
“Cố công tử trước đó đã nói rằng phải về quê để thờ cúng tổ tiên, người đã rời đi được nửa tháng, cũng không biết khi nào mới trở về.”
Nếu không như thế thì Xuân Noãn đã sớm gọi Cố công tử đến đây.
Cảnh Ninh khẽ nhíu mày:
“Cũng chính là Vân Nùng, người duy nhất có thể cho phép hắn tự tại như vậy.”
Xuân Noãn cúi đầu trong bộ dáng phục tùng, cũng không dám nói thêm điều gì, dù sao đây cũng là chuyện của chủ nhân, nàng cũng không được phép xen vào. Hơn nữa, những người trong phủ này ít nhiều cũng có được một chút ân huệ của Cố Tu Nguyên, nàng cũng không dám khua môi múa mép ở sau lưng.
Cảnh Ninh phủi phủi ống tay áo và bước vào chính viện.
Dưới một tán cây trong viện có bày một cái trường kỷ, một thân hình mỹ nhân yểu điệu đang nằm trên đó, những lọn tóc dài phủ lên khuôn mặt trắng nõn và đôi môi đỏ thắm, trông như một bức tranh mùa xuân tuyệt đẹp.
Đó chính là chủ nhân của phủ đệ này, Hoài Chiêu quận chúa.
Tính khí Vân Nùng xưa nay khá tốt, nhưng nàng ghét nhất là bị làm phiền giấc ngủ của mình, cho nên bọn tỳ nữ cũng không dám quấy rầy. Cảnh Ninh không có bất kì điều cấm kị nào, bước đến bên trường kỷ, cười nói:
“Đến giờ rồi, muội không dậy à?”
Thấy lông mi của nàng khẽ rung lên, nhưng lại không mở mắt ra, Cảnh Ninh đưa tay áo lên phất vào mặt nàng một cái:
“Nếu như muội không tỉnh lại thì ta tiến cung trước đây. Lúc muội vào cung trễ, gặp được Thái Tử thì ta cũng không nói đỡ giúp muội đâu.”
Hai người quen biết nhau đã nhiều năm, nên có thể nói mười phần đều hiểu rõ đối phương, thấy Cảnh Ninh tuyên bố một bản án chết như vậy, Vân Nùng khẽ thở dài rồi miễn cưỡng ngồi dậy.
Đôi mắt nàng rất đẹp, đôi mắt có một chút đào hoa, nàng đảo mắt nhìn xung quanh.
“Muội sẽ đi, nhưng cũng chỉ là bình hoa treo tường ở đó mà thôi.”
Vân Nùng nhận tách trà từ tay Xuân Noãn rồi đưa lên miệng nhấp vài cái, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, rồi lại nhìn Cảnh Ninh oán giận nói:
“Mười mấy năm qua đều như thế, lần này cũng như vậy là được rồi.”
Vân Nùng chính là người luôn làm hết sức bổn phận của mình, khi còn nhỏ thì phụ thân của nàng đã hy sinh trên sa trường, sau đó nghe nói mẫu thân cũng bệnh nặng không bao lâu cũng buông tay nhân gian, nàng trở thành một đứa bé mồ côi như vậy.
Trong thời gian Nam Bắc giao chiến, để thể hiện lòng trắc ẩn của mình đối với các anh hùng và lòng nhân từ của hoàng gia, hoàng đế chỉ đơn giản là phong cho nàng chức danh quận chúa, lấy tước hiệu là Hoài Chiêu, được nuôi dưỡng trong hậu cung của hoàng hậu. Từ đó về sau, mỗi dịp lễ tết đều gọi nàng xuất hiện để cho người khác nhìn, để thể hiện lòng nhân từ của mình và để cho các cận thần tiếp tục trung thành, có thể vì hoàng đế mà hy sinh tính mạng.
Vân Nùng thừa hưởng được “ân huệ” của hoàng gia và đương nhiên phải tận tâm tận lực làm bình hoa treo tường như vậy.
“Ăn nói cẩn thận.”
Cảnh Ninh khẽ đánh vào mu bàn tay của nàng,
“Đừng phí thời gian nữa, rửa mặt chải đầu đi.”
Vân Nùng biết rằng nàng ấy cũng đang nghĩ cho bản thân nàng mà thôi, cười nhẹ nói:
“Tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ không nói điều này trước mặt tỷ nữa đâu.”
Nếu bàn về chức vị, hai người xem như vai vế khác nhau, nhưng lại giống như bạn thân của nhau.
Cảnh Ninh công chúa là con gái của tiên đế, và khá được sủng ái. Sau khi hoàng đế kế vị lên ngôi thì nàng cũng được chiều chuộng, muốn gì được nấy.
Vân Nùng sau khi được phong làm quận chúa, được nuôi dưỡng trong hậu cung của hoàng hậu, nhưng hoàng hậu cũng có con gái riêng, nàng cũng không để bụng, chỉ cần chú ý mặt mũi không phạm sai lầm nào là được rồi. Thế nhưng thái hậu thì đối xử với nàng rất tốt, sau này bà đã đưa nàng đến bên cạnh và nuôi nấng cùng với Cảnh Ninh công chúa.
评论专区