KHÚC RU TÌNH I Buồng cau nho nhỏ Đường quen rợp mát Đường quen phượng đỏ Hương cau thoang thoảng Đò qua mãi miết Bài thơ chắp vá Đường quen lỗi nhịp Trái cau đến độ Răng không về lại Cây cau đã cỗi KHÚC RU TÌNH II Thông thốc nẻo về Đời như chớp mắt Ta trả lại tình Mưa bay mưa bay Lối về gác nhỏ Xin trả lại người Ta là cánh chim Ta xin niệm cầu Khúc ru tình cuối
Trái còn nõn tơ
Em đi qua ngõ
Tôi nhìn ngẩn ngơ
Em về ban trưa
Tôi theo nhịp bước
Che từng hạt mưa
Tô thắm môi hồng
Sợi tơ chỉ nhỏ
Thấy tình mênh mông
Mượt mà tóc mây
Chiều ni ngõ vắng
Thoáng buồn mới hay...
Muôn người lướt qua
Nhỏ ơi có biết
Tình này xót xa
Ngây ngô tình đầu
Em tinh khôi quá
Nên tình thẳm sâu
Phượng buồn xa xăm
Thời gian dồn bước
Bóng ngã lặng thầm
Nhỏ giờ nơi đâu
Tôi ghim nỗi nhớ
Thời gian chuyển màu
Chỉ một lần thôi
Tôi như ngây dại
Thương nhớ cũng rồi
Tóc giờ muối tiêu
Nhỏ ơi! dịu vợi
Tình này riêng tôi ...
Hồn nghe quạnh vắng
Ta tìm lại gì
Gió lộng mùa sang
Nặng nhẹ làm chi
Mưa rơi hiu hắt
Giọt nào trên mi
Góc phố người qua
Cơn mưa tơi tả
Lời yêu nhạt nhoà
Trong lòng phố cổ
Ta say ta say
Ngã vào hư vô
Ta thẫn thờ đi
Chiếc lá bơ vơ
Rụng nốt xuân thì
Ngọt nhạt bờ môi
Hương nồng lơi lả
Một lần rồi thôi
Trong mùa giông bão
Cho em được gì
Ngoài khúc thiên di
Gởi em lời nguyện
Bình yên em nhé
Mãi mãi về sau
Ta về với ta...
Lê Viết Hoà