当前位置:首页 > Cúp C2

Truyện Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần_kết quả u21 ý

Hôm nay Nghê Lam đến Blue có việc. Cô bấm thang máy đi thẳng đến tầng của bộ phận hành chính và kỹ thuật.

Vừa ra khỏi thang máy thì gặp hai nhân viên đeo thẻ Blue,ệnVănPhòngThámTửNhịLamThầkết quả u21 ý bọn họ đang chuẩn bị xuống lầu, nhìn thấy Nghê Lam thì ngẩn người, biểu cảm có chút quái dị, chỉ lịch sự gật đầu với Nghê Lam một cái, sau đó cắm đầu chạy vào thang máy giống như bị lửa đốt mông.

Giống như muốn cười lại cố nhịn, sợ ở lâu một giây sẽ cười tới đánh rắm vậy.

Nghê Lam: “…”

Nghê Lam đi vào nhà vệ sinh, soi gương kiểm tra bản thân. Hôm nay cô sẽ họp với phòng kỹ thuật về hệ thống an ninh, cô cố ý ăn mặc theo phong cách công sở. Áo sơ mi trắng bằng lụa, áo vest thắt eo màu xanh nhạt, quần tây ống đứng, giày cao gót. Set đồ này là do bạn trai Lam Diệu Dương đích thân chọn cho cô.

Quần áo không có vấn đề, không quá già dặn nhưng lại rất chuyên nghiệp, rất có khí chất nữ nhân viên ở công ty. Mặt cũng không có vấn đề, cô thậm chí còn không trang điểm, buổi sáng chỉ thoa kem dưỡng da, lúc ra ngoài chỉ kẻ chân mày bôi chút son.

Dấu hôn ngay cổ đã được cổ áo che kỹ, cô xoay cổ, nhìn cũng không thấy ngay cả ở nhiều góc độ khác nhau.

Nghê Lam đưa tay chỉ vào gương: “Được rồi, ngoại trừ dáng dấp thật xinh đẹp ra mày không có gì phải chột dạ.”

Nghê Lam ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài. Lúc đi vào khu văn phòng, ánh mắt sắc bén của cô nhìn thấy có hai nhân viên thấy cô thì nhanh chóng cúi đầu, giấu mặt sau tấm vách chia bàn làm việc. Chỉ là trước khi bọn họ cúi đầu xuống, khoé miệng mỉm cười vẫn bị cô thấy được.

Nghê Lam: “…”

Trước phòng họp đã định còn có một nhà vệ sinh. Nghê Lam quẹo vào.

Ở sau lưng cô không xa, một vị khách trong phòng họp nhìn thấy Nghê Lam, anh hỏi vị quản lý cấp giữa của Blue: “Người kia có phải Nghê Lam không?”

“Đúng vậy.” Tất cả nhân viên Blue hết sức quen thuộc với cô bạn gái của thái tử gia tập đoàn này.

Vị khách kia liền cười: “Nghê Lam không phải là nghệ sỹ của Blue sao, sao lại vào phòng kỹ thuật? Tôi đọc trên mạng thấy họ nói các anh cho nghệ sỹ làm lập trình viên, chẳng lẽ là thật?”

“Trên mạng còn nói Blue chúng tôi cho Nghê Lam làm bảo vệ đó.” Mấy nhân viên ở trong tầng lúc này cũng cười.

“Cô ấy thực sự đấu súng với phần tử tội phạm à?” Vị khách kia không nhịn được nhiều chuyện.

“Những vụ đó tôi không thấy được, không dám nói. Nhưng kỹ năng về internet của cô ấy rất đỉnh. Lão Hồ bọn họ cải tiến hệ thống an ninh camera theo dõi đều phải nghe lời cô ấy. Tôi và bọn họ từng họp một lần. Lúc mới đầu mọi người vẫn rất chướng mắt cô ấy, nhưng mấy vụ liên quan tới kỹ thuật này nọ thì không thể coi tướng mạo và tuổi tác, code chạy một vòng là rõ ràng hết. Không phục cũng phải chịu, người ta lợi hại như vậy mà.”

Vị khách rất kinh ngạc: “Siêu như vậy còn làm nghệ sĩ? Tôi thấy tiểu Lam tổng của các anh hình như còn mở một văn phòng vì cô ấy thì phải.”

“Đúng rồi, tên là Nhị Lam Thần.” Nhân viên Blue kia nói: “Văn phòng kia cũng không tính là phòng làm việc của nghệ sĩ, tiểu Lam tổng nói rồi, công việc gì cũng tiếp nhận, chỉ cần anh ấy và Nghê Lam đồng ý.”

“Tiểu Lam tổng hiện tại rất lộ liễu nha.”

“Ha ha, gần đèn thì sáng.”

Trong nhà vệ sinh, Nghê Lam soi gương nhìn bản thân một lần nữa, quả thực không lộ ra điểm gì nhìn không giống người bình thường. Nghê Lam nhíu mày, vì bản thân nghi thần nghi quỷ mà cảm thấy khó chịu. Cô lấy di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Lam Diệu Dương: ‘Lần sau nếu anh còn dám cắn em, em sẽ đánh anh đó.’

Lam Diệu Dương rất nhanh trả lời, gửi tới một icon run lẩy bẩy, chỉ là mặt icon kia lại cười hề hề.

Ngay sau đó anh lại nhắn tới một câu: ‘Vết cắn của anh có là gì đâu, dấu răng trên bả vai anh kia mới gọi là bị cắn, em có muốn xem không?’

Phì! Da mặt dày!

‘Xem!’ Nghê Lam quả quyết trả lời anh.

Lam Diệu Dương lập tức gọi video tới.

Nghê Lam nhận máy, Lam Diệu Dương xuất hiện trong ống kính. Anh đang ngồi trong văn phòng của mình, chỉ cách Nghê Lam hai tầng. Anh cười tít mắt với cô: ‘Em muốn nhìn dấu răng chỗ nào?’

Anh vừa nói vừa cởi nút áo đầu tiên trên áo sơ mi.

Ai u, làm thật à.

Nghê Lam nhanh chóng ngắt máy.

Lam Diệu Dương cười ha ha.

Bên bàn làm việc, trợ lý Cổ Hoắc vào đây chuẩn bị báo cáo công việc, kết quả boss bắt đầu trò chuyện trên WeChat không để ý tới anh chàng trợ lý cứ mãi ngồi chờ nghệt mặt. Anh thành khẩn gọi: “Lam tổng.”

Lam Diệu Dương bình tĩnh nói: “Biết cậu ở đây rồi.” Anh quét mắt một vòng nhìn màn hình di động, nhìn thấy Nghê Lam gửi tới một tin nhắn: ‘Không phải, chẳng lẽ ngoại trừ bả vai còn có chỗ khác sao?’

Lam Diệu Dương nói với Cổ Hoắc: “Chính cậu có chân, thấy cái gì không nên thấy chẳng lẽ không tự mình ra ngoài?”

Cổ Hoắc: “…” Boss ơi anh thay đổi rồi, trước kia anh không phải như vậy.

Lam Diệu Dương: “Huống hồ cũng không có gì để xem. Cô ấy sắp họp rồi.”

Cổ Hoắc cảm thấy giọng điệu ông chủ nghe vào vẫn rất tiếc nuối.

Lam Diệu Dương vừa nói với Cổ Hoắc vừa gửi tin nhắn cho Nghê Lam: ‘Còn có một loạt dấu răng ở bụng. Em nhất định phải so cơ bụng với anh, thắng được rồi em nói nhất định phải dùng bụng anh để thử mài răng, có nhớ không?’

Nghê Lam: “…”

Mẹ nó, cô nhớ ra rồi. Khó trách cô cảm thấy bụng ngứa, tối hôm qua rõ ràng là anh thua không phục cắn cô trước.

Nghê Lam nhìn gương, sờ lên bụng dưới, những người kia cũng không thể nhìn xuyên qua quần áo để thấy a.

分享到: