Biệt thự nhà họ Hoắc đèn điện sáng chưng,ệnYêuHậnVôBiêkết quả bóng đá serie b cả nhà quây quần bên bàn ăn ăn tối.
Ôi cha, bụng tôi đau quá! Mễ Lan, là cô hạ độc vào canh phải không?
Hoắc Băng Băng nói xong, bưng bát canh gà nóng lên hất thẳng vào người Mễ Lan.
Mễ Lan chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần bò, chất liệu mỏng manh, đột nhiên bị canh nóng hất lên người, cô không nhịn được mà nhíu mày, hai cánh tay buông xuôi bên người nắm chặt lấy quần áo, đầu ngón tay không tự chủ được mà khẽ run.
Đau đớn cứ thế cứ thế ngấm vào, nhưng Mễ Lan vẫn không nhúc nhích, cô khẽ lên tiếng: “Tôi...không có!”
Vừa nãy người giúp việc múc một bát canh gà đem đến trước mặt Hoắc Băng Băng, nhưng cô còn không thèm uống lấy một ngụm, tại sao lại có thể nhận định là Mễ Lan hạ độc được chứ?
“Bốp” một tiếng, một cái tát chói tai vào mặt Mễ Lan.
Không có? Kẻ đê tiện ác độc nhất thiên hạ này, cô nói xếp thứ hai, e rằng không ai dám xếp thứ nhất? Tôi làm sao có thể đổ oan cho cô? Để cho cô ở đây đã là nể mặt cô lắm rồi, lại còn không thành thật! Mau cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”
Sắc mặt Mễ Lan trắng bệch, cô ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn về hướng Hoắc Minh Hách.
Hắn không thèm nhìn cô, lại còn gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát Diệp Diệc Thu ngồi bên cạnh, ôn nhu nói: “Em gầy quá, ăn nhiều một chút.”
Diệp Diệc Thu nhìn Hoắc Minh Hách một cái, cười ngượng ngùng: “Cảm ơn anh, A Hách!”
Bọn họ mới quen biết không bao lâu, vậy mà xưng hô lại thân thiết như vậy!