Diệp Băng Băng thấy Trần Nghiên Vũ không phản ứng gì một lúc lâu,ệnABOSáchLượcCứuRỗiNamPhụCủaNhânVậtPháoHôkết quả bóng đá a rập xê út hôm nay ánh mắt dán lên người nào đó liền không chịu được kéo hắn một cái.
“Cậu út nhà họ Mạc đúng là hơi khác trong lời đồn hôm nay mới nhìn thấy tận mắt.” Diệp Băng Băng nói.
Trần Nghiên Vũ nghe vậy, bỗng quẳng mấy suy nghĩ không đâu hồi nãy ra sau đầu, hắn lắc đầu thầm nhủ, cũng chưa chắc, chưa chắc gì Mạc Tư Hạ đã thay đổi, có khi chỉ là đang diễn kịch thu hút sự chú ý của hắn. Hắn cười khẩy:
“Cũng không hẳn, lời đồn cũng không hẳn là vô căn cứ. Ở lại lát cho cho lệ rồi về, anh không muốn ở đây lâu.”
“Ừm, cũng có lí.”
“Em muốn tới đây làm gì?”
“Ngôi sao nhỏ như em chưa từng được tham dự tiệc lớn bao giờ, mạn phép nhờ anh cho em đi thăm thú thôi chứ không có ý gì.”
“Ò.”
Trần Nghiên Vũ lại như có như không liếc về chỗ nào đó, người đó cũng chẳng có động tĩnh gì quan tâm đến hắn.
Nãy giờ Mạc Tư Hạ thừa biết có ánh mắt ai đó thi thoảng lại lướt qua mình, nhưng cậu cũng chẳng thèm quan tâm, cũng chẳng rảnh rỗi để quan tâm, có rảnh rỗi cũng không quan tâm.
Nhân vật phụ pháo hôi như cậu muốn sống thì phải né nhân vật chính ra càng xa càng tốt, nếu không sẽ giống như chính văn, biến mất mà không ai để ý tới.
Mạc Tư Hạ ngồi một lát liền thấy khát nước, cậu đứng lên toan đi lấy ly nước ép uống cho đã khát, thế mà có ánh mắt của một người lại rao động, chẳng biết hắn mong chờ cái gì.
Trần Nghiên Vũ thấy cậu đứng lên liền chắc rằng người này giả vờ đến mấy cuối cùng cũng lộ mặt, hắn nghĩ cậu sẽ đi về phía hắn.
Cuối cùng hắn ngạc nhiên tròn mắt thấy cậu rẽ hướng sang bên người phục vụ bữa tiệc, lấy một ly cam ép.
Mạc Tư Hạ thầm mỉa mai, cậu bị tai nạn cả tháng trời hắn chẳng đoái hoài gì tới dù chỉ là một câu hỏi thăm, hắn nghĩ cậu sẽ vẫn như trước kia mà lại bám theo làm cái đuôi của hắn nữa à?! Nằm mơ, ông đây còn đang bận cứu nam phụ, hơi đâu mà quan tâm hắn làm gì!
Mạc Tư Hạ đang thưởng thức ly nước cam, bỗng đâu ra một người đi đến bắt chuyện với cậu, người này chính là người đi cùng Trần Nghiên Vũ bước vào cửa ban nãy, Mạc Tư Hạ nhìn liền biết là ai, cậu nghĩ cùng lắm theo mạch thời gian hiện tại hai người này hẳn chưa có gì với nhau đi, nhưng chắc chắn sau này sẽ có.
“Chào cậu Mạc, nghe danh đã lâu.”
Mạc Tư Hạ quan sát người nọ, dáng người dong dỏng, da dẻ trắng nõn, gương mặt hẳn được chăm chút kỹ lưỡng, giọng nói cũng nhẹ nhàng, dáng vẻ này cho dù đàn ông hay phụ nữ đa số đều sẽ đổ gục, nhưng cậu nghe có chút chua.