1
Trước cửa sổ đăng ký kết hôn của Trung tâm công vụ quận A,ệnNgàyKếtHônChớpNhoángVớiHổTiê
nhận định trận dortmund khu B, có hai người đàn ông đứng cạnh nhau.
Họ có chiều cao tương đương nhau, vai rộng, chân dài, dáng người chuẩn mực, tuy nhiên, một người mặc bộ vest nghiêm túc và cà vạt màu xám trông rất trang trọng, người còn lại mặc áo khoác da màu đen, chân đi ủng leo núi, anh ấy có ngũ quan đoan chính nhưng trông nghiêm túc hơn vì tóc được cắt ngắn ngủn.
Hai người đứng cạnh nhau im lặng, không quá xa cũng không quá gần, giữ khoảng cách vừa phải. Một lúc lâu sau, người đàn ông mặc vest mới lên tiếng: "Tôi lớn hơn em năm tuổi. Người ta nói cứ ba năm lại có một khoảng cách thế hệ, thì giữa em và tôi gần như có hai thế hệ."
Người bên cạnh gật đầu, tỏ vẻ đã biết: "Cũng không xa lắm, khoảng cách giữa hai cái hào nhiều nhất là hai km."
Người đàn ông mặc vest: "..."
Anh ta tiếp tục nói: "Hơn nữa tôi là dân thất nghiệp lang thang, không đi làm, chỉ ở trong nhà ăn không ngồi rồi."
Anh ta đúng là không cần đến công ty mỗi ngày, mỗi tháng trợ lý đưa cho anh ta hồ sơ và đề xuất của cuộc họp định kỳ để xem xét, sau đó đợi tới cuối năm hội đồng quản trị chia hoa hồng.
1
Nói rõ thì đúng là không có công việc.
Người mặc áo khóac nghe anh ta nói thì liếc qua, nói: "Thế mà cũng không thấy anh bị đói chết."
Người mặc vest ho khan nói: "Trong nhà có chút của cải, không đói chết." Cũng chỉ mấy trăm triệu tệ.
Anh ta nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Hơn nữa trước kia tôi từng ly hôn, còn có một đứa con trai năm tuổi." anh ta mỉm cười, thản nhiên lại thẳng thắn, "Em thấy đó, ông già đơn thân có con lấy vợ hai như tôi, điều kiện thật sự không tốt mấy, đối với em thì rất không công bằng."
Người đàn ông mặc vest cao ráo, gương mặt điển trai, thể hiện hết sự tinh tế, sang trọng của bộ vest, khó có thể liên tưởng anh ta với hình ảnh "cha đơn thân có con, ông già lấy vợ thứ hai".
Người mặc áo khoác đen không có biểu cảm gì, nói: "Tôi biết tất cả."
Anh nâng mắt, nhìn người bên cạnh nói: "Điều kiện của tôi cũng như vậy, người cô đơn hơn nữa lại là cảnh sát, tiền lương mỗi tháng ít ỏi, công việc cũng rất nguy hiểm, quanh năm suốt tháng đi ra ngoài trực, thường xuyên đi công tác, cực kì bận rộn, không có tinh lực quan tâm chuyện trong nhà, cũng không biết quan tâm người khác."
Hai người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, trăm miệng một lời nói: "Tôi không phải đối tượng kết hôn tốt."
"Ừm, xin lỗi, hai anh vẫn muốn kết hôn chứ?"
Cô gái trẻ ở cửa sổ đăng ký kết hôn thận trọng hỏi hai người đàn ông.
Hai người này thật kỳ lạ, người khác lấy nhau ngọt ngọt ngào ngào mà chỉ nhìn thấy sự tốt đẹp của nhau, hai người này vừa đến đã bắt đầu vạch trần khuyết điểm của mình, nói điều kiện của bọn họ rất kém cỏi.
Có ai kết hôn mà vậy sao.
Cô gái trẻ nhìn hai người đàn ông trước mặt, rõ ràng đều đẹp trai lại vừa mắt cảnh đẹp ý vui, khá xứng đôi mà.
Hiện nay hôn nhân đồng giới đã hợp pháp, công nghệ sinh con cũng đổi mới nên việc các cặp đồng giới đến đây đăng ký không còn là chuyện lạ, nhưng việc hai người đàn ông ngoại hình đẹp như vậy đi làm thủ tục vẫn là chuyện hiếm.
Hai người nghe nhân viên nói vậy, nhanh chóng đồng thanh đáp: "Kết, đương nhiên phải kết!"
Nói xong lại liếc nhau.
Cô gái cười thầm nói: "Vậy xin hãy kiểm tra danh tính của hai người. Anh Vương Dần Nhất và anh Miêu Húc phải không?"
Vương Dần Nhất, người mặc vest và Miêu Húc, người mặc áo khoác, đồng thời gật đầu.
Nhân viên đang kiểm tra thông tin của họ, Miêu Húc vô thức nhéo cổ tay anh.
Anh quen Vương tiên sinh bên cạnh không lâu, họ gặp nhau vì một vụ án chống băng đảng mà Miêu Húc tham gia, vài lần sau họ gặp nhau, Miêu Húc biết rằng Vương Dần Nhất có một đứa con, rất sợ người lạ và không thích nói chuyện, luôn ngoan ngoãn theo sau mông của bố.
Vương Dần Nhất xuất hiện trước mặt anh ngày càng thường xuyên, luôn tìm cơ hội nói chuyện với anh, Miêu Húc nhạy bén nhận ra có chuyện không ổn, anh còn chưa kịp nói gì thì Vương tiên sinh đã đánh đòn phủ đầu cầu hôn anh.
Họ thậm chí còn không bắt đầu một mối quan hệ thực sự.
Miêu Húc trước đây không có quá nhiều kỳ vọng vào hôn nhân, cũng tương đối lãnh đạm trong tình cảm, anh từng nghĩ rằng mình có thể sẽ độc thân cả đời, và anh cũng chưa bao giờ tính đến việc kết hôn ở độ tuổi này.
Miêu Húc đã thức suốt đêm rồi đồng ý với Vương Dần Nhất vào ngày hôm sau với quầng thâm dưới mắt.
Hai người chỉ động não rồi trực tiếp đến trung tâm công vụ để đăng ký mà không chuẩn bị gì cả.
Vì Miêu Húc là cảnh sát thuộc nhân viên chính phủ nên bạn đời của anh cần phải xét duyệt, nhưng quyền tự do kết hôn hiện đã được ủng hộ với thông tin công dân trên Internet tương đối đầy đủ, tất cả những gì anh ta cần làm là vượt qua thẩm tra hồ sơ điện tử là được.
Một lát sau, nhân viên công tác nói với bọn họ: "Hai anh đã thông qua xét duyệt, hai bên đều không có vấn đề. Bây giờ hai người hãy qua đó chụp ảnh đăng ký kết hôn nhé".
Vì thế hai người cùng đi chụp ảnh đăng kí.
Trước khi chụp ảnh, Miêu Húc cởi áo khoác, để lộ chiếc áo sơ mi được ủi phẳng phiu bên trong.
Vương Dần Nhất khẽ mỉm cười khi nhìn thấy anh như vậy.
Miêu Húc hôm nay mặc một chiếc áo khoác màu đen, cũng không thấy vui vẻ chút nào, Vương Dần Nhất vốn tưởng rằng anh mặc tùy tiện, không ngờ bên trong lại có trang phục chỉnh tề, hiện tại xem ra anh cũng không phải là không để ý như biểu hiện.
Tác Giả:Nhận Định Bóng Đá