您现在的位置是:Cúp C2 >>正文

Truyện Nguyên Kỷ Nguyên Nhan_bảng xếp hạng đá bóng thế giới

Cúp C2865人已围观

简介Một buổi sáng ánh nắng rực rỡ.Chim hót ríu rít, hoa tỏa hương thơm, thiếu nữ mặc sa y màuhồng phấn n ...

Một buổi sáng ánh nắng rực rỡ.

Chim hót ríu rít,ệnNguyênKỷNguyêbảng xếp hạng đá bóng thế giới hoa tỏa hương thơm, thiếu nữ mặc sa y màuhồng phấn nhanh nhẹn bước trên hành lang, nhẹ mỉm cười nhìn quanh, mơ hồ như cóánh sáng mềm mại tỏa ra từ ống tay áo tung bay, dường như có thể mọc cánh thànhtiên bay lên trời bất cứ lúc nào.

Nàng, chính là một thiếu nữ mỹ lệ khả ái khêu gợi thiệnlương rất có khí chất… là nha hoàn duy nhất của nữ chính ta, Tiểu Hồng.

Ta thừa nhận cái tên Tiểu Hồng không có cá tính này là do tađặt ra, bởi vì căn cứ theo kiến thức lịch sử uyên bác của ta, hồng nhan họa thủythường bạc mệnh, Tiểu Hồng chính là họa thủy trong họa thủy, cho nên cần phảicó một cái tên thật bình thường để bù lại. Thật ra thì ta đã chuẩn bị gọi nànglà Cẩu Đản, sau lại bởi vì nàng và cả những người trong thôn đều phản đối, tađành phải thôi.

Ta sống trong một cái thôn yên tĩnh mà hòa ái, mọi người namcanh nữ chức[1], tự cấp tự túc, trải qua cuộc sống cực kỳ hạnh phúc. Ta là ngườinổi danh nhất trong cái thôn này, vô luận người già hay đứa trẻ, ngay cả ĐạiHoàng nhà lão Trương đầu thôn nhìn thấy ta cũng phải cất tiếng chào. Vì vậy ngườitrong thôn tặng cho ta một cái danh hiệu, cũng chính là phản ánh chân thực nhấtthân phận chân chính của ta.

Bọn họ gọi ta, là thôn trưởng lão Đại. Lời này ta nói với aicũng đều không tin, một tiểu nha đầu mười tám tuổi làm sao có thể làm lão Đại?!Đây dĩ nhiên phải có một chút bản lãnh, ví dụ như hãm hại, lừa gạt, nhậu nhẹt…Hay là đánh bạc cược, cái gì ta cũng biết. Hơn nữa bản thân ta có trí khôn vànhớ dai hơn hẳn người thường, cho nên ta vô cùng đặc biệt và cũng cực kỳ…vô sỉ.

Cứ nhìn thư đồng Tiểu Liên lúc mới vừa tới cái thôn này mànói, năm đó cậu ta là đứa trẻ đơn thuần thiện lương đến cỡ nào a. Vừa vào đầuthôn đã bị Đại Hoàng nhà lão Trương nghênh đón.

“Chó dữ ở đâu ra!”, Tiểu Liên rút bội kiếm, trên khuôn mặtnhỏ nhắn thanh tú tràn đầy vẻ mỏi mệt sau khi lặn lội đường xa.

Lão Trương ra đón, “Đại Hoàng sẽ không cắn người, tiểu ca đừngnóng giận”.

Tiểu Liên nhìn vị đại thúc vẻ mặt chất phác chân thành, tựnhiên cảm thấy thân thiết, thích thú đem bội kiếm tra vào bao, ôm quyền nói:“Xin hỏi, nơi này là Thanh Phong Các có phải không?”.

“Thanh Phong Các, chính là nơi này, tiểu ca muốn tìm thôntrưởng sao?”, lão Trương hiểu rõ gật đầu, “Từ nơi này đi thẳng vào bên trong,quẹo phải rồi quẹo phải, quẹo trái rồi quẹo trái, chính là gian nhà rách nát nhất”.

Thôn trưởng? Là tên gọi khác của Các chủ Thanh Phong Cácsao…

Tiểu Liên nghi ngờ nhìn lên ngôi miếu đổ nát trước mắt, truyềnthuyết nói rằng Các chủ Thanh Phong Các là người bí hiểm, ru rú trong nhà,nhưng không ngờ lại… nghèo đến như vậy!

Trong lòng xuất hiện ba phần thất vọng, cậu ta gõ lên vòng đồngrỉ sắt, lập tức có tiếng bước chân truyền đến, cửa gỗ nặng nề “kẽo kẹt” một tiếngmở ra.

Tiểu Hồng cười nói: “Là Liên công tử ư, mời vào, Các chủ chờđã lâu”.

Tiểu Liên lập tức giật nảy mình, cô gái này tuyệt sắc như vậymà cũng chỉ là một nha hoàn, mình vừa đến đây cũng chưa tới một nén nhang, vậymà Các chủ đã biết, chủ nhân của Thiên hạ Đệ nhất Các, quả nhiên danh bất hưtruyền.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, ngay sau đó, cậu ta bất hạnhnhìn thấy ta.

Tags:

相关文章



友情链接