“Cứu tôi,ệnYêuLầnNữlịch thi đấu series a cứu tôi với!”
Tiếng la hét xé tạch màn đêm yên tĩnh, người phụ nữ hoảng sợ sắc mặt tái nhợt. Cô ấy liên tục chạy về phía trước, trong lúc đó vẫn không quên ngoái lại phía sau dò xét tình hình.
Sát thủ vẫn chạy sát theo sau, trên tay cầm con dao sắc bén, hôm nay anh ta quyết tâm phải giết cho bằng được người phụ nữ này.
Ngọc Anh không ngừng chạy. Cô không dám dừng lại, bởi vì cô biết rằng một khi dừng lại, cô sẽ trở thành con mồi của tên sát thủ kia. Cũng chẳng rõ bản thân đã chạy được bao nhiêu lâu, chỉ thấy hai chân mỏi nhừ, bàn chân trắng noãn chi chít vết trầy xước do cây cối và sỏi đá va quẹt.
Cô chính là thiên kim trâm anh thế phiệt, được cả gia tộc nâng niu như bảo vật. Gia đình cô ở thành phố là một trong bốn đại gia tộc hùng mạnh nhất. Từ thuở ấu thơ, cô đã được hứa hôn với Hoàng Nam, người bạn thanh mai trúc mã luôn hết mực yêu thương và bảo vệ cô. Vậy mà cô lại ngu ngốc vì một tên đàn ông mà hại bản thân lâm vào nguy hiểm, khiến cả gia đình mất mạng oan uổng, khiến Hoàng Nam rơi vào cảnh ngục tù.
Hiện tại hối hận đã không còn kịp nữa!
Ngọc Anh bị dồn đến đường cùng, phía sau là vách núi, bên dưới sâu không thấy đáy, trước mặt là sát thủ một lòng muốn giết cô. Ngọc Anh tuyệt vọng rồi, cô không biết mình phải làm sao nữa. Cô không thể chạy mãi như thế này được, cô sẽ kiệt sức mất.
“Cô chạy nữa đi, Ngọc Anh hôm nay cô nhất định phải chết.”
Nói rồi anh ta cầm con dao hướng cô lao đến, nhìn ánh mắt hung ác của anh ta, Ngọc Anh biết hôm nay cô nhất định không thể thoát.
Không được, cô không muốn cứ như vậy mà chết trong tay anh ta ta.
Ngọc Anh ánh mắt tuyệt vọng nhìn xuống vách núi, rồi quay đầu lại và nhảy xuống trong sự ngỡ ngàng của anh ta. Người ta nói khi một người mang theo chấp niệm mà chết đi sẽ không được siêu thoát, khoảnh khắc rơi giữa không trung, cô không ngừng cầu nguyện hy vọng bản thân sẽ được một lần nữa sửa chữa sai lầm.
“Khắc Hưng, tôi hận anh!” Ngọc Anh lẩm bẩm trong oán hận.
***
“Ngọc Anh”
“Ngọc Anh, mau thức dậy”
Giọng nói từ tính quen thuộc vang bên tai, Ngọc Anh không phân biệt được đây rốt cuộc có phải là ảo giác. Ảo giác của người sắp chết.
Một bàn tay với các ngón thon dài hướng gương mặt trắng mịn nhẹ véo một cái, lực tay tuy không mạnh nhưng cũng đủ khiến người trên giường tỉnh mộng.
“A”
Ngọc Anh bị cơn đau làm cho giật mình, cô ngơ ngác nhìn gian phòng rộng lớn thân thuộc.
“Đây chẳng phải là phòng của mình sao?” Cô thầm nghĩ.
“Đang ngẩn ngơ gì vậy?” Hoàng Nam nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô khẽ mỉm cười, ánh mắt phút chốc dịu đi vài phần nghiêm khắc, mà thay vào đó là sự dịu dàng hiếm thấy.
“Hoàng Nam!”
“Ừm”
Ngọc Anh ôm chầm lấy anh, sự kích động diễn tả trên gương mặt, đôi mắt ửng đỏ. Tốt quá rồi, cô thật sự đã có cơ hội lần hai.
“Bị làm sao vậy?”
Hoàng Nam bị cái ôm bất ngờ của cô dọa một phen. Phải biết rằng Ngọc Anh khi ngủ không có thói quen mặc đồ lót, vì vậy sự tiếp xúc này muốn bấy nhiêu thân mật đều có bấy nhiêu.