Không gian nào đã buộc phải lặng thinh Ở nơi nào không thấy được mây trôi Rạng rỡ nhiều cũng chẳng được nhớ tên Hoàng Tuyết
Anh để lại mùa hè phía sau
Mang theo nỗi đau đi về nơi xa ấy
Con đường đời gieo neo là vậy
Vẫn phải sống thôi,ạmbiệtmùahèkèo nhà cái m88 dẫu tiếc nuối, trách mình
Nhỏ hẹp lắm mà mênh mang quá đỗi
Thèm nghe tiếng một bước chân đi vội
Da diết nhớ nhung những náo nức rất đời
Thèm được ngắm một khoảng trời vuông nhỏ
Cuộc đời xô vào những nơi gian khó
Mới biết lòng mình thèm hai chữ: bình yên
Đành sám hối cho một lần trượt ngã
Xa quen thân đến với nơi xa lạ
Để nâng niu hơn hai tiếng: con người./.