Truyện Cốt Truyện Này Có Vấn Đề_soi kèo monaco

时间:2025-01-16 00:08:49 来源:Fabet
Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Bom

"Mễ Mị,ệnCốtTruyệnNàyCóVấnĐềsoi kèo monaco em không sao chứ?"

Có một cảm giác đau nhức từ mũi truyền lên, Mễ Mị nhìn thấy một bóng đen mờ ảo đang đứng trước mặt. Cô cảm thấy rất tức ngực, huyệt thái dương nhức lên từng cơn, cô cố mở to mắt ra, mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện.

Người này sở hữu một cặp mắt đào hoa rất đẹp, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi hơi mỏng, đường nét trên khuôn mặt rất xuất sắc.

Mễ Mị trầm trồ khen ngợi đối phương, đây quả thực là một anh chàng rất đẹp trai. Vào giây phút này, người đó đang nhíu mày nhìn cô, cặp mắt đen nháy, sâu thăm thẳm không chút gợn sóng.

Thấy Mễ Mị đang thơ thẩn nhìn mình, anh đành phải lên tiếng.

"Em vẫn ổn đúng không?"

Hình như người này đang nói chuyện với cô? Nhưng cô không hề quen người này...

Mặc dù trong lòng Mễ Mị rất khó hiểu, nhưng cô không thể kiểm soát được cái miệng của mình: " Anh Hoằng Hiên."

Kinh Hoằng Hiên thấy người trong lòng đã dần tỉnh lại, anh mới thả lỏng bàn tay đang ôm cô ra. Làn da trắng nõn của Mễ Mị xuất hiện 1 vết đỏ do anh vừa dùng một lực mạnh ấn xuống. Kinh Hoằng Hiên nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô, anh đành phải vươn tay ra nhấc bổng cô lên, tiến về phía trước mấy bước, và dịu dàng đặt cô lên giường.

Mễ Mị đang rất hoảng sợ, cô không hiểu vì sao mình lại gọi người này là anh Hoằng Hiên, lại còn được ôm theo kiểu công chúa, vì khoảng cách quá gần nên cô có thể cảm nhận khí chất lạnh lùng xen lẫn mùi hương cây tùng trên người đàn ông này.

Mễ Mị định lên tiếng hỏi vị soái ca này là ai? Tại sao bọn họ lại quen biết nhau? Họ đã từng gặp nhau ở đâu?

Bỗng nhiên có một cơn đau nhức từ ngực truyền lên, cô còn nghe thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch.Trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một dòng chữ màu đỏ rực:

[ Cảnh báo!!! Không được làm trái theo thiết lập nhân vật!!! Khởi động mức cảnh báo cấp độ 1, ký chủ sẽ bị cảm giác như điện giật ~ PS: Trong quá trình kiểm tra, phát hiện năng lượng của ký chủ quá thấp. Nên hệ thống quyết định mở kỹ năng dành cho người mới. ]

Một luồng điện không biết từ đâu xuất hiện, khiến cho toàn bộ cơ thể của cô bị tê cứng lại, nhịp tim tăng một cách chóng mặt. Vào giây phút này, Mễ Mị mới hiểu được cảm giác một chiếc ô tô từ vận tốc 20 km/h đột nhiên tăng tốc lên tới vận tốc 200 km/h. Cô hoảng sợ vội lấy tay lên che ngực.

Kinh Hoằng Hiên vừa đặt cái gối ở phía sau lưng Mễ Mị, anh vẫn chưa kịp thả tay ra, thì đột nhiên sắc mặt của Mễ Mị trở nên trắng bệch, cô ngã vào trong vòng tay của anh.

"Rốt cuộc thì em bị làm sao vậy? Em có muốn anh đưa em đến bệnh viện không?" Kinh Hoằng Hiên tay chân nhanh nhẹ vội đỡ lấy Mễ Mi, ánh mắt lạnh lùng bắt đầu xuất hiện tia nghi ngờ.

Ngày hôm nay, Mễ Mị đột hiện hẹn gặp anh tại khách sạn Hi Phạm. Vừa mới bước vào trong phòng, nhìn cách bày trí của căn phòng, sau đó nhìn cách ăn mặc của Mễ Mị, anh lập tức đoán ra được ý đồ của cô. Khi anh nhìn thấy Mễ Mị đột nhiên té xỉu, anh còn thản nhiên đứng nhìn cô diễn kịch.

Nhưng vào lúc này, Mễ Mị nằm trong vòng tay của anh, anh có thể cảm nhận được cơ thể run rẩy của cô, sắc mặt thì trắng bệch, mồ hôi liên tục ra, bàn tay trắng nõn bắt đầu nổi gân xanh lên, dường như chỉ cần dùng chút lực là có thể dễ dàng bẻ gãy...

Lúc này anh mới nhớ ra người này từ nhỏ đã thường xuyên đau ốm. Kinh Hoằng Hiên hoảng hốt, anh sợ bây giờ cô đang thực sự không ổn.

"Thuốc... thuốc... ở trong ví..."

Kinh Hoằng Hiên lập tức với lấy chiếc ví đang được treo trên giá đựng đồ đưa cho cô. Mễ Mi theo bản năng vội vàng mở hộp thuốc màu trắng ra, cô dốc 3 viên thuốc rồi cho thẳng lên miệng. Dường như dòng điện vẫn còn sót lại trong cơ thể, nên cô vẫn cảm thấy rất tức ngực. Bàn tay cô run đến mức cầm hộp thuốc cũng không vững.

Mễ Mị nhắm mắt lại cố hít thở sâu một hơi. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?! Rõ ràng vào giờ này thì cô đang phải ở nhà? Tại sao vừa mở mắt ra cô lại chạy đến một nơi xa lạ? Lại còn gọi người đàn ông kia là Hoằng Hiên ca ca... Với cả dòng chữ cảnh cáo cô vừa nãy là gì, vừa nãy cô bị điện giật. Đúng rồi, chế độ dành cho người mới là sao?!

"Anh khuyên em sức khỏe đang không được tốt thì đừng có nghịch ngợm." Từ trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói nghiêm túc của người đàn ông. Ngay sau đó có một chiếc khăn màu trắng phủ lên người cô. Lúc này cô mới để ý trên người mình đang choàng chiếc khăn tắm của khách sạn.

Mễ Mị bình tĩnh quan sát nét mặt của người đàn ông kia, tim của cô đang đập rất nhanh, cô gào thét trong im lặng: Chuyện này không phải do tôi gây ra, bây giờ tôi đang rất bối rối.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại trong túi áo của Kinh Hoằng Hiên vang lên, nó cứ liên tục kêu, dường như Kinh Hoằng Hiên không thèm để ý tới, anh ngay lập tức tắt máy. Anh cúi xuống nhìn sắc mặt của Mễ Mị đã khá hơn. Anh đi đến bàn rót một cốc nước ấm. Nhưng lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Kinh Hoằng Hiên nhíu mày, anh lôi điện thoại ra nhìn tên người đang gọi điện thoại đến.

"Alo?" Lần này Kinh Hoằng Hiên quyết định nghe máy, anh vừa nghe điện thoại, vừa chạy đến đưa nước cho Mễ Mị.

Bây giờ đầu óc của Mễ Mị đang rất choáng, nhìn thấy ly nước trước mặt, cô không chút do dự, cầm cốc nước lên uống một ngụm. Dòng nước ấm áp chảy từ cổ họng đến dạ dày, xua đi cảm giác lo lắng ở trong lòng cô, khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Mặc kệ có chuyện gì đang xảy ra, nhưng vị soái ca này có vẻ rất ga lăng, cô quay sang nhìn Kinh Hoắc Hiên bằng ánh mắt cảm kích.

Trong mắt của Kinh Hoằng Hiên, anh thấy Mễ Mị đã cầm cốc nước lên uống, sắc mặt đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, đôi mắt cô lóe sáng lên, hình như ánh mắt của cô đang dừng ở trên người anh.

"Anh sẽ đến ngay." Kinh Hoằng Hiên cúp máy điện thoại. Anh quay lại nhìn Mễ Mị đang ngồi trên giường: "Tý nữa anh sẽ gọi điện báo cho anh trai của em, để cậu ấy đi đến đây đón em về nhà."

Đột nhiên trước mặt Mễ Mị đột nhiên xuất hiện một dòng chữ [Em không muốn. Em muốn anh đưa em về cơ! ]

Ma xui quỷ khiến, Mễ Mị lại nói theo câu nói đó: "Em không muốn. Em muốn anh đưa em về cơ!" Cô nức nở òa khóc nói.

... Cái quái quỷ gì vậy!

Kinh Hoằng Hiên sau khi nghe rõ lời cô vừa nói, trên khuôn mặt của anh lộ rõ sự khó chịu nhưng nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nào phát hiện ra: "Anh đang có việc gấp cần xử lý. Anh sẽ nhờ Mễ Quan đưa em về nhà. Ngày mai anh sẽ đi đến gặp em. Ngoan nào."

[Không được để cho người Mễ gia biết Mễ Mị đã về nước. ]

Mễ Mị lại nhìn thấy một dòng chữ hiện lên. Cô cảm thấy dường như có ai đang điều kiện cô.

"Giờ đã muộn rồi, anh đừng nói chuyện này cho người nhà em biết. Bọn họ cũng không biết ngày hôm nay em về nước."

"Nhưng hiện tại em..."

"Chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi."

Kinh Hoằng Hiên đang nói dở thì bị giọng nói nóng vội của Mễ Mi xen ngang, bầu không khí trở nên rất quái dị.
推荐内容