Tin thể thao 24H Truyện Ân Hạ Trường Ca_kết quả bóng đá quốc gia hàn quốc
Ân Quốc
Tự Khánh năm thứ hai đã qua tết nguyên tiêu được vài tháng mà Ân Quốc vẫn chưa có hạt mưa nào đều này khiến cho người dân đã khó khăn giờ lại càng thêm điêu đứng. Ông cha ta có câu nhất nước,ệnÂnHạTrườkết quả bóng đá quốc gia hàn quốc nhì phân, tam cần, tứ giống.
Việc đã lâu không có mưa kèm theo trời nắng kéo dài khiến cho người ngồi trong
nhà còn cảm thấy khó chịu chứ đừng nói đến cây cối có thể đâm chồi nảy lộc.
Bấy giờ canh giờ vẫn còn sớm, mặt trời mới chỉ nhô lên có phân nửa, mà người đang đi trên đường cũng có thể cảm nhận được cơn nóng và từng
giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt của mình.
Trên triều vị hoàng đế ngưỡng tầm đôi mươi ngồi trên long ỷ vẻ mặt mệt mỏi không ai khác là Tự Khánh đế, hai bên trái phải đều có cung nữ thay phiên nhau quạt bên dưới là một đám quần thần đang tranh luận sôi nổi về việc hạn hán.
“ Bệ Hạ thần nghĩ chúng ta nên cho người đi tìm nguồn nước mới”
“ Bệ Hạ thần nghĩ nên chúng ta nên tin vào các vị thần linh
và thực hiện cầu mưa như những đời tiên đế trước ”
“ Bệ Hạ”
“ Đủ rồi” Tự Khánh ngồi trên long ỷ phất tay quát lớn
“Thật là ồn ào”
“ Đại Lý Tự khanh nói tìm nguồn nước, vậy nguồn nước đó ở
nơi nào”
“Còn cái gì mà cầu mưa đó nữa”
“Dẹp hết cho ta”
“Uổng công các ngươi làm quan lâu nay nhận biết bao nhiêu bổng lộc mà chút việc nhỏ nhặt này cũng không tìm cách giải quyết được”
Nói xong hắn đập tay xuống long ỷ giận dữ
“ Bệ Hạ bớt giận”
“ Đúng vậy. Bệ Hạ người bớt giận thần tin chắc sẽ có cách giải quyết sớm mong người giữ gìn long thể”
“ Được rồi. Vậy khi nào có cách giải quyết rồi hãy đến gặp trẫm” “Bãi triều, bãi triều hết đi”.
“Bãi triều” tên thái giám tổng quản hô lớn ra hiệu buổi thiết
triều ngày hôm nay đã kết thúc.
Sơ bộ chút về thái giám tổng quản, hắn còn được gọi là tiểu Thuận tử đã đi theo Tự Khánh đế từ lúc còn là hoàng tử cùng Tự Khánh đế trải qua cuộc tranh quyền đoạt vị cho đến vị trí hoàng đế ngày nay. Có thể nói hắn
cũng chính là một người bạn, một người tri kỉ,một trong số người mà Tự Khánh đế tin tưởng nhất từ trước tới giờ.
Trữ Tú Cung
“Nương nương phía trước là hồ sen chúng ta đến chiếc đình gần đó nghỉ ngơi chút được không”
Vị này chính là Lan thị một trong tứ phi của Tự Khánh đế
mang trong mình dòng máu người Hạ Quốc với làn da trắng mịn, vẻ đẹp thoát tục
mà trong khắp hậu cung khó có vị phi tần nào sánh bằng. Còn nhớ vài năm khi Tự Khánh đế vẫn còn là hoàng tử sau một lần đi Nam Tuần gặp nạn rơi xuống vách núi
giữa biên giới hai nước Ân Quốc và Hạ Quốc. Cũng may được vị Lan phi này cứu nên mới có được Tự Khánh đế như ngày hôm nay.
“ Ngươi là người nơi nào, tại sao lại bị thương nặng đến vậy”
Lan Tuyết Nhu nhìn người nam nhân người đầy thương tích trước mặt mình hỏi
Trước giờ Hạ Quốc và Ân Quốc vốn không hoà hợp sợ rằng bản thân gặp phiền phức hắn buộc phải nói dối
“ Ta vốn là thương lái người Hạ Quốc, lần này theo cha sang Ân Quốc để lầm ăn ai ngờ dọc đường gặp nạn nên mới như vậy”
“Thì ra là vậy, nhà ta cách đây cũng không xa không bằng ngươi theo ta trở về để ta trị thương giúp ngươi có được không”
“Vậy thì làm phiền cô nương quá”
“Không biết cao danh quý tánh của cô nương là”
“Ta tên là Lan Tuyết Nhu, phụ thân ta làm lang y ở nơi này. Ban nãy ta đi hái thuốc nên mới tình cờ gặp được ngươi”
“Còn ngươi tên gì”
Hắn suy nghĩ hồi lâu sau đó đáp lại bằng một cái tên mà hắn
tự nghĩ ra
“ Ta tên Ân Tự”
“Ân Tự tên chẳng dễ nghe chút nào”
Nghe nói vậy hắn chỉ biết cười trừ. Đi được một đoạn khá xa, cuối cùng hắn cũng thấy một ngôi nhà tranh nhỏ, thỉnh thoảng vài cơn gió ngang
qua kéo theo hương vị thảo dược đắng ngắt.
“Cha con về rồi”
“Hôm nay tiểu Nhu của cha về sớm vậy, có phải tìm đủ hết mọi thảo dược rồi không” trong nhà phát ra giọng nói khàn đặc của một nam nhân khá lớn tuổi
“Cha người mau ra ngoài nay coi”
Tiếng giày ma sát trên đất mỗi lúc một gần. Ra đến ngoài lão bá thấy nhi tử của mình đem theo một người nam nhân lạ mặt lão khẽ nhăn mày
“Tiểu Nhu đây là”
“Cha huynh ấy tên là Ân Tự gặp nạn ở vách núi nãy con đi qua