Truyện Hôn Trộm Hoa Hồng_dự đoán liverpool tối nay

时间:2025-01-13 02:42:27来源:Fabet作者:Thể thao
Cuối xuân,ệnHônTrộmHoaHồdự đoán liverpool tối nay công viên đầm lầy Bắc Thành.

Cẩm Tâm Tú, một studio Hán phục, đang tất bật chụp ảnh sản phẩm mới.

“Hạ Thành nhìn bên này.”

“Chị Sảng, tóc của người mẫu bị rối rồi, chị giúp cô ấy chỉnh lại đi.”

Mọi người đều lắng nghe cô gái mảnh khảnh cầm máy ảnh SLR nói, hiện trường rất trật tự.

Sau khi có được thành phẩm, mọi người trong studio Cẩm Tâm Tú đều hết lời khen ngợi tác phẩm mới của Tống Chiết Ý.

Cảm giác bầu không khí rất tuyệt, nó ở cấp độ có thể sử dụng trực tiếp mà không cần chỉnh sửa.

Nhưng Tống Chiết Ý không hài lòng.

Cô cau mày suy nghĩ một chút, sau đó từ trong hộp đạo cụ lấy ra một tấm lụa gấm màu trắng, quấn quanh mắt của nữ người mẫu, nói sẽ chụp lại shoot hình này.

Đây là lần đầu tiên nữ người mẫu hợp tác với Cẩm Tâm Tú, thấy nhiếp ảnh gia mặt còn non nên không hợp tác cho lắm.

“Chụp lại? Vừa rồi cô làm cái gì? Nếu biết sẽ dùng cái này, tôi còn tốn công trang điểm làm gì chứ!”

Tống Chiết Ý hơi mím môi, còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, nam người mẫu Hạ Thành đã nóng nảy buông lời trách móc.

“Chúng ta đang chụp Hán phục, chụp để tôn lên Hán phục, chứ không phải đặc biệt làm nổi bật cho gương mặt của cô.”

Hơn nữa, nhiếp ảnh Chiết Ý luôn chụp ảnh theo hướng cải thiện mọi thứ tốt nhất có thể, trước khi chụp cô không biết điều đó sao!!!”

Người mẫu nữ kinh ngạc.

Cô ta thực sự không biết cô gái trẻ lanh lợi mềm mại trông giống như một thực tập sinh này lại là nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong giới Hán phục.

Vô số cặp mắt mỉa mai nhìn cô ta chằm chằm, cô ta bỗng xấu hổ, không có đường lui.

Tống Chiết Ý nhìn nữ người mẫu cười cười, thuận miệng nói: “Tôi chỉ cảm thấy như thế này sẽ càng tốt hơn, chúng ta cứ thử đi.”

Người mẫu nữ đỏ mặt gật đầu, có chút cảm kích cô gái vì cô đã hóa giải sự khó xử.

Sau khi bộ ảnh mới được chụp xong, nữ người mẫu bước đến với thái độ nhún nhường hơn hẳn: “Ờ... Tôi có thể xem thành phẩm không?”

Tống Chiết Ý trực tiếp đưa laptop cho cô ta: “Tôi thấy đẹp hơn bộ trước, tôi rất thích, cô xem thử đi.”

Nữ người mẫu cẩn thận so sánh hai bộ ảnh.

Hít vào một hơi.

Hiệu quả không chỉ là tốt hơn.

Mặc dù trước đó cô ta có thể lộ mặt, nhưng so với bộ có tấm lụa trắng che mặt thì cảm giác bầu không khí thua xa.

Đột nhiên, hiểu tại sao Tống Chiết Ý lại nổi tiếng trong giới Hán phục.

Bộ sau cực kỳ cao cấp.

Sau khi nữ người mẫu rời đi, Tống Chiết Ý uống nước để làm dịu cổ họng khô khốc, dựa vào táng cây chọn ngẫu nhiên một vài bức ảnh rồi gửi cho Hứa Chân.

“Chị Chân Chân, xem thành phẩm đi.”

Hứa Chân là bà chủ của Cẩm Tâm Tú.

Ba năm trước, Hứa Chân thành lập Cẩm Tâm Tú, một thương hiệu Hán phục, cô ấy đã hoàn thành việc tạo mẫu trang phục nhưng chưa tìm được nhiếp ảnh gia ưng ý. Mà lúc đó Tống Chiết Ý tình cờ chụp một bộ ảnh có tên là “Cái Bóng” ở nước ngoài, khi cô ấy đang đi du học và nhận được giải.

Hứa Chân tình cờ nhìn thấy nó, rất thích ánh sáng và câu chuyện ở trong bức ảnh, cho nên đã liên hệ với Tống Chiết Ý.

Ông nội của Tống Chiết Ý là một thợ gốm nổi tiếng, từ nhỏ đã mưa dầm thấm lâu, nên cô rất thích văn hóa truyền thống Trung Quốc, thời đại học cô cũng chọn chuyên ngành ngôn ngữ Trung.

Hai cái vô cùng ăn ý với nhau.

Tống Chiết Ý trở về Trung Quốc sau khi kết thúc một năm làm sinh viên trao đổi tại Đại học London, bên cạnh giờ học cũng giúp Cẩm Tâm Tu chụp hình.

Vốn dĩ ban đầu chụp ảnh chỉ là sở thích nhưng nhân cơ hội này, sau khi tốt nghiệp, hầu hết các sinh viên khác đều gia nhập xã hội, chỉ có cô được nhận vào Đại học Bắc Thành với tư cách là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành đồ họa trực quan.

Lần này, Hứa Chân muốn chụp hán phục mới của mùa này theo chủ đề “Nhu”, nhưng vào buổi trưa cô ấy lại phải ra sân bay đón người nên đã giao lại mọi việc cho Tống Chiết Ý.

Vẫn còn bộ Hán phục cuối cùng cần chụp, các bộ phận đều đang bận rộn chuẩn bị, Tống Chiết Ý ngồi dưới táng cây để lên ý tưởng cho bộ ảnh tiếp theo, nhưng có vẻ rất thư thái.

Hạ Thành thay một bộ Hán phục cột chéo màu xanh dương của nhà Đường rồi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tống Chiết Ý, tung tay áo bào rộng lớn của mình, bắt đầu cợt nhả với cô.

“Tống Tống, em có thấy tôi giống như Vương gia bá đạo trong tiểu thuyết mà tất cả phụ nữ đều đòi sống đòi chết vì tôi không.”

“Bớt xem tiểu thuyết cẩu huyết đi.”

Tống Thiết Y đưa tay sửa lại nếp gấp của vạt áo Hán phục, còn nói: “Cẩn thận một chút, nhàu nát thì không đẹp đâu.”

Rất gần.

Hương thơm nhàn nhạt và tươi mát xâm nhập vào khoang mũi.

Rất thơm.

Hạ Thành đột nhiên im bặt.

Người trước mắt có đôi mắt hạnh nhân trong veo, làn da trắng như sứ mịn màng đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông, trông có vẻ trong trẻo, thoạt nhìn không được coi là mỹ nhân, nhưng càng nhìn càng thấy thoải mái.

Hạ Thành có chút xao động, ho nhẹ một tiếng: “Tống Tống, em còn chưa có bạn trai đúng không, em xem... Em xem tôi thế nào?”

Đối diện với màn tỏ tình bất ngờ, Tống Chiết Ý cũng không có phản ứng mạnh mẽ, đôi mắt hạnh trong vắt sáng ngời nhìn chằm chằm Hạ Thành một lúc lâu, mới nghiêm túc hỏi: “Cậu trưởng thành rồi?”

Hạ Thành bị làm nhục, tức giận nói: “Năm nay tôi hai mươi rồi! Là đàn ông trưởng thành!”

“… Ồ.”

“Ồ cái gì mà ồ, em cũng chỉ lớn hơn tôi hai tuổi.” Dù sao, Hạ Thành cũng quyết định dốc hết toàn lực: “Em nói đi, có muốn bạn trai nhỏ vừa ngọt vừa mặn không.” Tống Chiết Ý bị chọc cười, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại: “Xin lỗi, tạm thời tôi không muốn yêu đương.”

Hạ Thành nhìn thẳng vào mắt cô, cậu ta được phát thẻ người tốt rồi sao?

Cậu ta sửng sốt nửa phút, nhún vai, thở ra một hơi dài, không cam lòng nói: “Tôi như thế này mà em còn từ chối, có phải em là cô gái sắt thép không?”

Hàng mi dày của Tống Chiết Ý khẽ rung, nụ cười nhạt nhòa: “Không phải, tôi cũng từng có người mình thích.”

Từ “Từng” này rất sống động, lòng hiếu kỳ của Hạ Thành lấn át đi phiền muộn: “Sau đó thì sao.”

Tống Chiết Ý cầm máy ảnh đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Không có sau đó.”

Khi công việc kết thúc, chiều tà chỉ còn lại một tia nắng, Hứa Chân gọi điện đến.

Tống Chiết Ý bắt máy, tiếng piano êm dịu và tao nhã truyền đến tai trước, sau đó là giọng nói ngự tỷ của Hứa Chân.

“Thỏ à, chị đã xem ảnh rồi, rất tuyệt. Chị có linh cảm rằng đợt bán trước lô Hán phục của chúng ta sẽ bùng nổ sau khi bộ ảnh được phát hành.”

Dáng dấp của Tống Chiết Ý trông lanh lợi, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ nên người nhà gọi cô là thỏ. Một lần bị Hứa Chân nghe thấy, cũng từ đó mà gọi theo.

Tống Chiết Ý mím môi cười ngượng ngùng: “Chị thích là được.”

“Chị vẫn luôn thích tác phẩm của em, cực kỳ sống động.”

Sau khi nói chuyện với Hứa Chân, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nam mơ hồ đang hỏi: “ Ai là thỏ? Bạn trai?”
相关内容
推荐内容