Sáng hôm sau,ệnSùngBábdkq y đoàn người ngồi xe bảo mẫu tới sân bay. Lúc đến đó, tuy nhận được sự hỗ trợ từ phía bảo vệ, sự nhiệt tình của người hâm mộ vẫn khiến việc di chuyển rất khó khăn.
Dọc đường đi, Hạ An căng thẳng nối gót Phó Giản Dự, đám đông bám rịt lấy hắn chưa từng ngớt, âm thanh lách tách của máy ảnh cũng chưa từng ngừng vang.
Thời điểm kiểm tra vé, có fan còn cuồng nhiệt đến mức nhào tới cạnh hắn đòi xin chữ ký, bị Hạ An giơ tay ngăn cản, cô nàng còn vận hết sức lực định đẩy cậu sang một bên.
Phó Giản Dự kịp thời ôm vai cậu tránh qua chỗ khác, bảo vệ cũng tức tốc chạy tới, nhanh nhẹn đưa hai người vào phòng chờ, tách họ khỏi đám đông hâm mộ.
Lúc sắp đi, Phó Giản Dự quay đầu liếc người hâm mộ nọ, ánh nhìn lạnh toát chẳng dư lại chút nào ý cười ban nãy. Cô gái kia cũng ý thức được bản thân đã làm thần tượng phản cảm, hoang mang giơ tay lên che miệng mình.
Quá trình check-in diễn ra tương đối thuận lợi, lúc đã yên vị trong khoang thương gia, Hạ An mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi máy bay cất cánh, Phó Giản Dự nhanh chíng gọi giúp cậu một ly nước chanh ấm. Hạ An uống từng ngụm từng ngụm hết sạch, cuối cùng còn ợ lên khe khẽ.
Phó Giản Dự nghe được thì bật cười, mở lời chòng ghẹo: "Sao chưa gì em đã no thế? Xuống máy bay còn định đi ăn nữa mà."
Hạ An bặm môi cười ngượng: "Ban nãy em có ăn chút đồ lót dạ, nhưng cũng chưa no quá đâu, chốc nữa vẫn có thể ăn tiếp."
"Vậy thì tốt," Phó Giản Dự rút quyển tạp chí từ túi sau ghế ngồi đằng trước, lật giở qua loa, "Về rồi em có ở lại căn hộ công y không?"
"Anh Phó thì sao?"
"Anh về nhà vài ngày, tiện dẫn mẹ đi làm kiểm tra luôn. Còn sau đó khoảng trước Tết, anh định ở tại căn hộ phía trung tâm thành phố," Phó Giản Dự chọc chọc lúm đồng tiền trên bầu má Hạ An, "Trước khi em đến, anh thường xuyên ở tại chỗ đó. Nếu như có thể, anh cũng muốn em đến ở cùng với anh."
Hạ An đờ người mất mấy giây, tay chân luống cuống ngập ngừng hỏi: "Ý...... Ý anh là muốn chúng ta sống chung sao?"
Phó Giản Dự khẽ bật cười: "Đúng thế, anh muốn mời em đến sống chung, em có bằng lòng không?"
Máy bay đang chao liệng giữa không trung, Hạ An cảm thấy trái tim mình tựa hồ cũng đang phiêu diêu với những đám mây cao tít, nhất thời chẳng bật thốt nên lời, chỉ biết dùng sức gật đầu lia lịa.
Trước khi xuống máy bay, tiếp viên hàng không phục vụ nước chanh hồi nãy có qua chỗ Phó Giản Dự xin chữ ký, lần này hắn không từ chối, mau lẹ ký tên rồi cùng Hạ An ra ngoài ngồi lên chiếc xe tới đón họ.
Người lái xe tới là Lộ Tiểu Giang, trên mặt còn màu mè hoa hẹ tròng thêm một chiếc kính râm. Y vừa liếc thấy Phó Giản Dự và Hạ An thì hưng phấn dào dạt, chưa gì đã lải nhà lải nhải mấy câu.
"Lâu lắm rồi không gặp, nhớ mọi người quá đi!"
Giọng điệu hề hề cứ na ná Phùng Củng, Hạ An nghe mà phải phụt cười.
_(*) Phùng Củng (冯巩): một diễn viên, đạo diễn, biên kịch nổi tiếng của Trung Quốc, nổi tiếng với phong cách tấu hài dí dỏm, duyên dáng._
Lộ Tiểu Giang vừa xoay vô lăng vừa đon đả hồ hởi: "Hai người cuối cùng cũng về rồi. Hạ An, cậu đến ở chung cư với tôi đi, một mình tôi nhàm chán lắm."
Theo bản năng, Hạ An đưa mắt nhìn về phía Phó Giản Dự, đối phương chỉ lặng lẽ nắm tay cậu, môi mấp máy mấy chữ: Tùy em.
Hạ An hiểu thấu tình thế hiện giờ của Phó Giản Dự. Ngôi sao một khi công bố chuyện tình cảm sẽ phải đối mặt với rất nhiều sóng gió, huống chi là một người đương độ đình đám như hắn. Lúc này, chuyện yêu đương của hắn không thể tuỳ tiện để lộ ra bên ngoài, ít nhất là trước đó, phải thông qua quá trình bàn bạc kỹ lưỡng với người đại diện đã.
Nhưng dù thế đi chăng nữa, chuyện hai người ở bên nhau không cần thiết phải giấu giếm người xung quanh. Dưới sự cổ vũ của Phó Giản Dự, Hạ An chân thành thẳng thắn kể ra mối quan hệ giữa họ.
Lộ Tiểu Giang thấy may mà Hạ An nói điều này khi xe đã trờ đến cửa công ty, bằng không, dám chừng y đánh lái lên lề đường luôn mất.
Chậm chạp nuốt nước bọt, y dè dặt hỏi lại: "Tiểu Hạ, anh Phó, hai người không phải đang đùa đâu nhỉ?"
Phó Giản Dự cúi đầu thơm một cái lên má Hạ An, để mặc một Lộ Tiểu Giang với đôi mắt trợn trừng và cõi lòng gào thét, đây éo có muốn bị đút cơm chó!
"Thế đã đủ đáng tin chưa?"
Lộ Tiểu Giang phẫn uất rút chìa khoá xe khỏi ổ, trong lòng có phần buồn bực. Mới dạo trước khi cùng bạn gái chia tay, y còn khóc lóc ỉ ôi với Hạ An, tưởng đâu đối phương cũng chung cảnh ngộ với mình, là chú chó FA tội nghiệp, ai dè người ta đã thoát ế từ lâu, còn bản thân lại thành đối tượng bị show ân ái.
"Hai người đã nói cho chị Phương chưa?"
Phó Giản Dự nói: "Chị ấy biết tôi có người yêu nhưng chưa biết là ai."
Lộ Tiểu Giang bối rối gãi đầu, nỗi khiếp sợ rốt cuộc cũng chuyển thành lời chúc phúc: "Dù sao đi chăng nữa, tôi vẫn muốn chúc mừng hai người trước. Thời buổi bây giờ tìm được đối tượng quả thật không dễ dàng, như tôi vất vả lắm mới có người yêu, rồi kết cục vẫn là chia tay. Hy vọng hai người có thể bên nhau dài lâu."
Nghe Hạ An nói tiếng cảm ơn, Lộ Tiểu Giang chỉ phẩy tay bộc bạch: "Không có gì, chỉ có điều tôi thật sự thay cậu và anh Phó lo lắng. Bọn paparazzi cứ như có mặt ở khắp mọi nơi, nếu để bị bọn họ chụp được, đám truyền thống bẩn chả biết sẽ còn tô vẽ thành kiểu tin tức giật gân nào nữa, rồi thì lý lịch của Tiểu Hạ cũng sẽ bị đào bới tới tận chân tơ kẽ tóc. Hơn nữa, kể cả có giấu được công chúng, hai người...... chắc cũng sẽ gặp rào cản từ phía gia đình vì vấn đề tính hướng nhỉ?"