当前位置:首页 >Cúp C2 >Truyện Tóc Công Chúa_nhan dinh celta vigo 正文

Truyện Tóc Công Chúa_nhan dinh celta vigo

来源:Fabet   作者:Cúp C1   时间:2025-01-13 08:58:55
 

Chủ nhiệm lớp là thầy Hà lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị,ệnTócCôngChúnhan dinh celta vigo đứng ít nhất hai phút trên bục giảng mới có người lục tục phát hiện ra ông.

Người đầu tiên phát hiện ra chủ nhiệm lớp nhấc chân đá về phía bạn cùng bàn của mình, người đang khoác lác đến mức nước miếng văng tung tóe.

Trong nháy mắt, cả lớp trở nên tĩnh lặng, bầu không khí náo nhiệt như chợ bán thức ăn chợt lắng xuống thành Đại lễ đường Nhân dân Bắc Kinh.

Hàng phía sau có một nam sinh đang quay sách, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, cứ như thể kỹ thuật sống này khiến cậu ta trở nên vô cùng lợi hại.

Mãi đến khi quyển sách mà cậu ta xoay tròn bằng đầu ngón tay suốt năm phút liên tục bị miếng lau bảng đen đánh bay ra ngoài.

“Đậu!”

Cậu ta đang định chửi ầm lên, nhưng vừa quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt âm u của thầy Hà - chủ nhiệm lớp. Cậu ta sợ tới mức hồn bay phách lạc: “Đậu… là một loài thực vật.”

Đôi mắt đen tối sau mắt kính của thầy Hà quét qua quét lại toàn bộ lớp học.

Toàn thể học sinh không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy có chút áp lực, tựa như một đêm trước khi cơn bão ập đến.

“Hạ Tang.” Thầy Hà bỗng lên tiếng.

Trái tim của Hạ Tang, người ngồi ở dãy phía trước đập thình thịch, giật mình thốt lên: “Dạ!”

“Dạ cái gì mà dạ.” Thầy tức giận chỉ vào miếng lau bảng trên mặt đất: “Đi nhặt về cho tôi.”

“Dạ...”

Hạ Tang lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn đi tới hàng phía sau của lớp học, nhặt miếng lau bảng về.

Lúc này, thầy Hà mới chậm rãi mở miệng——

“Dù sao, hiện tại tôi chẳng quản nổi các cô các cậu.”

Lại nữa rồi, lời dạo đầu quen thuộc đó.

Hạ Tang nhặt miếng lau bảng về, cẩn thận đặt bên cạnh bục giảng.

Thấy Hà tiếp tục nói——

“Có phải tôi đã từng nhắc nhở rồi không, tan học thì phải về nhà ngay, không được la cà dọc đường, làm cái này cái kia, càng không được đến gần đám côn đồ ở trường Trung học số 13 kế bên! Cô cậu coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai đúng không!”

Những lời này lập tức khiến mọi người liên tưởng đến một số chuyện xảy ra dạo gần đây, bọn họ bắt đầu lén lút nghị luận——

“Xem ra là chắc như đinh đóng cột rồi!”

“Chắc thế rồi, Tống Thanh Ngữ đã bao nhiêu ngày không tới trường cơ chứ.”

“Cảnh sát cũng tới trường thăm hỏi điều tra còn gì.”

Các bạn học xung quanh tựa hồ đều biết rõ đầu đuôi, duy nhất Hạ Tang mơ hồ không hiểu. Cô dò hỏi bạn cùng bàn: “Chuyện gì thế?”

“Tống Thanh Ngữ lớp A2.” Giả Trăn Trăn ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Nghe nói cậu ta theo đuổi lão đại nào đó ở trường Trung học số 13 kế bên, điên cuồng bám theo hơn ba tháng, nhưng người ta nào có để tâm tới cậu ta. Kết quả là sau đó, không biết xảy ra chuyện gì, cậu ta bị đám côn đồ của trường Trung học số 13 lừa đến quán bar, chuốc rất nhiều rượu, và rồi…”

Hạ Tang đưa tay che miệng: “Và rồi thế nào?”

“May mà cảnh sát đến kịp thời, mới không xảy ra chuyện lớn gì.”

“Thật may quá.”

Giả Trăn Trăn nói: “Chuyện này liên lụy tới rất nhiều thầy cô. Mặc dù không phải học sinh lớp mình nhưng thầy Hà cũng bị lãnh đạo phê bình kinh lắm. Đây không phải là giận cá chém thớt lên chúng ta sao?”

Thầy Hà dùng miếng lau bảng gõ mạnh lên bục giảng, tức giận nói: “Trường thể dục ở kế bên có thể giống như các em sao? Các em là người phải thi đại học, sau này làm giáo sư tiến sĩ! Nếu bây giờ các em lơ là, đàn đúm chơi bời với bọn nó thì đời này coi như hết!”

Toàn bộ mọi người im lặng không dám lên tiếng, chịu đựng cơn trút giận của thầy Hà.

Sau khi tan học, nhìn thầy Hà ra khỏi lớp rồi, các bạn học mới bắt đầu bàn tán xôn xao——

“Phạm vi ngộ thương của thầy Hà rộng quá đi mất. Tống Thanh Ngữ không phải người lớp chúng ta, cậu ta theo đuổi con trai ở Trung học số 13, liên quan quái gì đến chúng ta chứ.”

“Nhịn thôi chứ làm thế nào, có lẽ thầy Hà bị mẹ của Hạ Tang phê bình quá lời rồi.”

Mẹ Hạ Tang là Trưởng phòng Giáo vụ của trường. Cũng giống như tất cả các Trưởng phòng Giáo vụ của trường học khác, bà đeo kính khung tơ vàng, ngày thường ăn mặc không chút cẩu thả, tựa cứ như cửa chống trộm vững chắc vậy.

Mọi người thường xuyên nghe thấy bà phê bình thầy cô ở ngoài cửa phòng Giáo vụ, miệng lưỡi không chút lưu tình, có lần còn mắng một cô giáo mới đến tới phát khóc.

Chuyện xảy ra lần này của Tống Thanh Ngữ, nghe nói đã làm rúng động cả Bộ Giáo dục, đương nhiên các thầy cô của trường Trung học số 1 Nam Khê cũng chẳng dễ dàng gì.

Ngày ngày đi họp, ngày ngày bị mắng.

Thầy cô bị lãnh đạo phê bình, sẽ trút giận lên người học sinh.

Thầy Hà trực tiếp hình dung Trung học số 13 kế bên thành hiểm hoạ và thú dữ, kiên quyết ngăn chặn học sinh của mình giao du với đám người đó.

“Tống Thanh Ngữ thật sự đang theo đuổi nam sinh sát vách à?”

“Chứ còn gì nữa! Trung học số 13 là trường thể dục mà, đương nhiên nhiều trai đẹp rồi. Đầu óc Tống Thanh Ngữ nhất thời bị mê hoặc, có thể hiểu được.”

Giả Trăn Trăn kích động nói: “Người cậu ta theo đuổi chính là Chu Cầm đó, trai đẹp tung nóc nhà của Trung học số 13 á, còn đẹp trai hơn cả Kỳ nam thần của trường chúng ta.”

Nghe có người nhắc tới Kỳ Tiêu, Hạ Tang đang làm bài cũng ngẩng đầu lên: “Đẹp trai đến thế sao?”

Giả Trăn Trăn thấy cô hứng thú, lập tức lộ ra vẻ mặt hóng hớt, khuỷu tay huých vào người bên cạnh: “Tang Tang, nghe nói Kỳ Tiêu đang theo đuổi cậu à?”

Hạ Tang lấy cục tẩy ra khỏi hộp bút, tẩy sạch đường parabol trên giấy nháp.

“Chắc vậy.”

Giả Trăn Trăn cao hứng, nhỏ giọng nói: “Wow, gan cậu ta cũng lớn quá nhỉ. Mẹ cậu là chủ nhiệm lớp mà cậu ta còn dám táo bạo như vậy.”

Hạ Tang hạ bút: “Ai cũng sợ mẹ tớ, nhưng hình như cậu ấy thì không.”

Kỳ Tiêu có khuôn mặt đậm chất mối tình đầu. Ngoại hình tựa như idol lưu lượng vừa ra mắt đã nổi tiếng rần rần trên mạng cách đây không lâu. Điều kiện gia đình ở thành phố Nam Khê, không đứng thứ nhất thì cũng đứng thứ hai.

Thành tích mặc dù không tệ, nhưng tận sâu xương cốt đã mang vẻ phản nghịch.

Người như vậy, đặt trong ngôi trường chồng chất học sinh ngoan với tỉ lệ lên lớp đạt trăm phần trăm như Trung học số 1 Nam Khê, đích thực là “Kẻ phóng hỏa”.

Một ngày nọ của học kỳ trước, Hạ Tang chỉ nhớ hôm đó thời tiết có hơi nóng, khi đi ngang qua sân bóng, Kỳ Tiêu vừa ném bóng rổ xong thì chạy tới, tiện tay cởi áo khoác đồng phục của mình đưa cho cô.

Lúc đó Hạ Tang đang ngậm một que kem, sững sờ trong lát giây lát.

Cậu ta hếch cằm, đôi mắt đào hoa nhướng lên——

“Cầm giúp tôi.”

Hạ Tang lạnh nhạt đáp: “Không rảnh tay.”



Nói xong, cô ngậm kem, thong thả rời khỏi sân thể dục trong ánh mắt hâm mộ ghen tị của một đám con gái.

Cũng không biết có phải là được đám con gái xung quanh cưng chiều đến quen rồi hay không, mà khi bị Hạ Tang lạnh lùng từ chối càng khiến Kỳ Tiêu trở nên hứng thú, từ lúc đó cậu ta cũng bắt đầu để ý đến cô nhiều hơn.

Vị trí Kỳ Tiêu ngồi là bảo tọa của Tả Hữu Hộ Pháp, nằm ở hai bên trái phải bục giảng, nơi được thầy cô “quan tâm” đặc biệt nhất.

Ở trên lớp, Kỳ Tiêu sẽ vô tình hữu ý quay đầu, ném cái nhìn rạo rực về phía Hạ Tang.

Hạ Tang đều vờ như không nhìn thấy.

Kỳ Tiêu là đội trưởng đội bóng rổ, lại được công nhận là nam thần của trường, cả người toát lên khí chất rực rỡ tươi mới như ánh sáng mặt trời.

Thật lòng mà nói, Hạ Tang không ghét cậu ta, nhưng cũng chẳng thích là bao.

Có điều, cậu ta rất biết tận hưởng và vui chơi, đôi khi những trò mà cậu ta tìm ra còn rất thú vị. Vì thế thỉnh thoảng Hạ Tang sẽ đồng ý đi chơi với cậu ta một lần, coi như thư giãn sau giờ học.



Sau khi tan học, Hạ Tang và Giả Trăn Trăn bước vào tiệm trà sữa.

Một đám trai xinh gái đẹp của đội bóng rổ và đội cổ vũ đang ở bên trong, vui vẻ sôi nổi, cười đùa nói giỡn với nhau.

标签:

责任编辑:Ngoại Hạng Anh