Mẫn Dung,ệnPhùDungLoạlich epl con gái nhà họ Hồ, được sinh ra để trở thành Hoàng hậu.
Đấy là thể theo lời tuyên bố của một người cậu họ bên ngoại của tôi.
Cậu họ tên Từ Tuân, là vị đạo sư trong bộ y phục trắng phất phới.
Năm tuổi khi ấy, tôi ngồi trong lòng mẹ tập viết chữ.
Từ Tuân vào phủ, vừa nhìn thấy tôi lần đầu tiên đã nói ngay với cha tôi:
“Cô bé này trời sinh mệnh phượng hoàng, cao quý vô ngần, tương lai vô lượng.”
Cha tôi Hồ Chi Hạ vui mừng khôn xiết, tổ chức một bữa tiệc lớn và bày tỏ lòng biết ơn đối với Từ Tuân.
Lúc đó tôi còn nhỏ, chả hiểu gì.
Tôi nghi hoặc nhìn mẫu thân, thấy vẻ mặt bà rất vui mừng nói với tôi: “A Dung, con là người có phúc. Nếu lời này trở thành sự thật, tương lai hai họ Hồ Từ có hy vọng phục hưng.”
Gia tộc họ Hồ ở Thái Sơn là thế gia đại tộc.
Ông sơ của tôi từng là Văn Xương Hữu tướng của triều Đại Ngụy. Ông cố ngoại từng giữ chức nhất phẩm Bình Nam Đại tướng quân.
Đáng tiếc đến đời này, cha tôi chỉ là một Thị lang, chú bác trong tộc không ai có triển vọng.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Kể từ khi ông ngoại qua đời, các cậu cũng không thể vực dậy Từ gia.
Thời huy hoàng trôi qua, cuộc sống tầm thường và sa sút khiến người ta không thể nào cam chịu.
Nỗi ám ảnh về sự phục hưng đã khắc sâu trong xương tủy mỗi người.
Vị cậu họ Từ Tuân kia là mưu sĩ bên cạnh Triệu Thôi - Lương Vương của triều Đại Ngụy.
Ông ta có thể tới nhà họ Hồ gặp tôi, chính nhờ sự giới thiệu của người cậu lớn tên Từ Cẩn.
Từ nhỏ tôi là con cưng của gia đình, mẫu thân nuôi dạy tôi rất tốt.
Ngây thơ hồn nhiên, không rành thế sự, ngoan ngoãn nghe lời.
Mãi đến khi mười bốn tuổi tôi kết hôn với Triệu Lăng, trở thành Hoàng hậu triều Đại Ngụy, tôi mới dần dần nhận ra vinh sủng của thế gia chỉ là một trò khôi hài.
Khi Hoàng đế Huệ Thành còn trị vì, bọn họ vốn định gả tôi cho Thái tử Luân.
Đáng tiếc vị Thái tử kia không nghe lời, bị đám người Lương Vương tìm cớ giết chết.
Sau đó, họ phong con trai của cựu Thái tử đã khuất làm trữ quân.