您的当前位置:首页 >Nhận Định Bóng Đá >Truyện Hai Năm Sau Mang Con Đi Nhận Thân_ti le nha cai 正文

Truyện Hai Năm Sau Mang Con Đi Nhận Thân_ti le nha cai

时间:2025-01-13 04:54:06 来源:网络整理编辑:Nhận Định Bóng Đá

核心提示

Tin thể thao 24H Truyện Hai Năm Sau Mang Con Đi Nhận Thân_ti le nha cai

*Chương này có nội dung ảnh,ệnHaiNămSauMangConĐiNhậnThâti le nha cai nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

01

chapter content



Tuế Tuế Bình An: Khoảng trong một tuần là có bản phác họa nhé.

Tuế Tuế Bình An: Có thể chờ được chứ?

Cha mi ta cực kỳ dễ thương: Ù ố kề!

Cha mi ta cực kỳ dễ thương: Chị gái à chị vẽ đẹp lắm á!!!!

Mẫn Tuế: Chị gái… Khồnggg, tôi là đàn ông đó.

Tuế Tuế Bình An: Tiền cọc trước là 300R (nhân dân tệ), WeChat hay Alipay?

Cha mi ta cực kỳ dễ thương: Alipay.

Mẫn Tuế gửi mã nhận tiền qua. Ting một tiếng, 300 tệ vào ví.

Tuế Tuế Bình An: Nhận được rồi nhé, lúc nào có phác họa sẽ báo cho bạn nha.

Tuế Tuế Bình An: Nếu bạn ưng thì sẽ tiến hành lên màu ngay.

Cha mi ta cực kỳ dễ thương: Được ạ.

Rốt cuộc Mẫn Tuế cũng trả lời lại một tin nhắn chốt hạ, đang muốn duỗi người một cái, tay mới vươn lên eo còn chưa giãn đã nghe thấy một tiếng bi bô “Bá ba”.

Cu nhóc dậy rồi.

Mẫn Tuế đứng dậy duỗi cái eo lười biếng chưa được kéo căng, đi đến bên giường đối mắt với một cu nhóc tầm khoảng hai tuổi.

Gương mặt cu nhóc rất giống Mẫn Tuế, một đôi mắt xinh đẹp mở to tròn, vì mới vừa ngủ dậy nên vẫn có chút mơ màng. Nhìn thấy Mẫn Tuế bé con chủ động vươn đôi tay nho nhỏ muốn ôm ôm.

Mẫn Tuế dứt khoát đá dép ra leo lên giường, ôm lấy cu nhóc, “Con trai dậy rồi à?”

Mặc dù cu nhóc nghe không hiểu Mẫn Tuế đang nói gì nhưng reo lên một tiếng “A” như đáp lại lời.

“Nhóc có đói không? Nhưng con có đói thì cũng hết cách, nhà mình hết sữa bột rồi, phải ra ngoài mua thôi.” Mẫn Tuế nói xong thì hơi ngừng lại, rồi thương lượng với cu nhóc, “Hay chúng ta không uống sữa bột nhé? Ăn chút cháo có được không? Dạo này vật giá lên cao, người ba nhỏ bé của con đây sắp không có tiền mua nổi sữa bột rồi.”

Mẫn Tuế không có việc làm.

Nói thế nào bây giờ nhỉ, nguồn thu nhập chính của cậu đều dựa vào nhận vẽ tranh, cậu đều nhận những loại rất đơn giản, loại đắt nhất cũng chỉ hơn tám trăm chưa đến chín trăm tệ. Hơn nữa không phải lúc nào cũng có đơn vẽ, một tháng nhận nhiều lắm được hai ba đơn, tổng lại chỉ có hơn hai nghìn tệ. Nếu may mắn cũng có nhận được năm sáu đơn, vậy tháng đó cũng kiếm được hơn bốn nghìn tệ, nhưng nếu không may mắn có khi còn chẳng nhận được đơn nào. Không phải cậu chưa từng nghĩ đến đi tìm một công việc ổn định, nhưng mà trong nhà còn có một cu nhóc phải chăm bẵm nữa.

Mẫn Tuế lau đi giọt nước mắt xót lòng.

Cu nhóc không nói một lời, dùng thái độ yên lặng nói cho Mẫn Tuế biết nhóc không đồng ý.

“Được thôi, chúng ta đi mua sữa bột.” Mẫn Tuế nhìn đồng hồ, bốn giờ hơn, đi siêu thị một chuyến mua mấy hộp sữa bột nào.

Mẫn Tuế đi thay quần áo, một cái áo hoodie màu đen phổ thông phối cùng với quần jean đen, ngay cả tất chân cũng là màu đen, đen từ chân đến đầu.

“Đi thôi con trai.” Mẫn Tuế ôm lấy cu nhóc, mặc cho bé cái áo khoác, một cái áo khoác lông vũ trùm tới mắt cá chân cũng màu đen nốt, bao kín cả người cu nhóc, giữ ấm vô cùng.

Mẫn Tuế thuê một phòng đơn một người ở trong tiểu khu, vì chỉ có phòng đơn mới có giá rẻ nhất. Nói là phòng đơn không hề ngoa chút nào, có thêm một người lớn nữa là không ở được. Phòng ngủ phòng khách phòng vệ sinh hay bếp đều nằm trong một không gian, có thể nói phía trên căn bếp chính là phòng ngủ.

Đi giày cho cu nhóc xong lại đeo cho bé một cái ba lô nhỏ hình bọ rùa Thất Tinh, rồi trùm mũ áo khoác lên che cu nhóc lại. Vốn là cục bột nếp trắng trẻo mịn màng thì giờ đây cu nhóc đã biến thành cục bột nếp đen thùi lùi.

Mẫn Tuế đi giày xong lại rút dây chống lạc ở ba lô bọ rùa ra cầm trong tay, “Mẫn Diệc đi thôi.”

Cu nhóc được ba “dắt” ra cửa, đi thang máy xuống dưới tầng. Lúc đi ra ngoài phải đi qua một vườn hoa nhỏ, tầm này cũng có mấy cô mấy bà đang tụ tập nói chuyện buôn dưa, trên tay cũng xách túi nọ túi kia, hiển nhiên là vừa mới đi mua thức ăn về.

“Tuế Tuế đi mua thức ăn đó à?” Chị Vương nhìn thấy hai cha con thì cười híp mắt chào hỏi với Mẫn Tuế.

“Vâng, tiện đi mua mấy hộp sữa bột nữa. Chị Vương, chị Lý, cô Triệu đi mua đồ về rồi đấy ạ?”

Chị Lý gật đầu đáp: “Ừ.”

“Bé ngoan, cho cô bế với nào.” Chị Vương đặt túi đồ xuống đất, đi đến ôm cu nhóc vào lòng, “Úi chà, Diệc Diệc đáng yêu quá, sau này lớn lên chắc chắn đẹp trai lắm đó, đẹp trai giống như ba nhóc ấy.”

Cu nhóc cười tít mắt, được cô khen ngợi nên rất vui, nói một tiếng “Cơ” đầy dễ thương.