Danh Mục Hiện Tại: Danh Mục:Trang Chủ >World Cup >Truyện [Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] Vô Biên Xuân Sắc Lai Thiên Địa_nhận định trận lazio

Truyện [Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] Vô Biên Xuân Sắc Lai Thiên Địa_nhận định trận lazio

2025-01-13 07:07:11 Nguồn:FabetTác Giả:Ngoại Hạng Anh View:256lượt xem
Gió mang theo hương hoa bí ẩn,ệnMaCungPhongNguyệtHệLiệtVôBiênXuânSắcLaiThiênĐịnhận định trận lazio từng cơn từng cơn nồng nàn đập vào mặt.

Lãnh Lạc miệng ngậm một cọng cỏ, hai tay gối sau ót, ngắm nhìn mây trắng lững thững trôi trên trời, đánh cái thở dài.

Ai dà, nhiều ngày không có người đi đường ngang qua đây, mấy ngày này chật vật muốn chết a.

“Đại ca, đại ca, sinh ý tới, là đại sinh ý tới nha…” Đám tay chân lảo đảo chạy một đường từ dưới chân núi lên, miệng không ngừng hô hoán, mặt mày hưng phấn, giống như bản thân vừa mới đỗ Trạng Nguyên vậy.

Lãnh Lạc vô lực liếc đám tay chân của mình một cái, rề rề ngồi dậy, hừ lạnh một cái: “Gì mà đại sinh ý? Lão tử cảnh cáo mấy người, còn dấu giếm quân tình, đừng trách ta đây đem quân pháp ra xử trí cả đám.”

“Không a, không a, đại ca của ta, lần này thật sự là một con dê béo, hắc hắc…” Tên lâu la cười tươi rói, tuy trong lòng còn đang trợn trừng mắt, nghĩ thầm, thủ lĩnh của ta nha, chúng ta là một đám sơn tặc, thổ phỉ, ngươi cho rằng chính mình đang ở biên cương chỉ huy thiên quân vạn mã sao, còn quân pháp xử trí này nọ.

Lãnh Lạc hừ một tiếng, cuối cùng cũng chịu đứng dậy, lại lẩm bẩm trong miệng: “Lão tử hiện tại đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào về mắt nhìn của đám người các ngươi. Hừ, một đám nhà quê không hiểu sự đời.”

“Dạ, dạ, dạ, chúng ta biết, mắt của bọn này so với đại ca đương nhiên kém xa. Nhưng đại ca của ta a, lần này thực sự không giống, cái kia quả thật là một còn dê béo nha. Đại ca à, chúng ta mau đi a, không thì dê béo sẽ chạy mất đó.”

Quả thật đã nhiều ngày không có khách đi đường ghé qua, cho dù kia không phải dê béo, nhưng gân cốt có cơ hội hoạt động một chút cũng tốt. Lãnh Lạc bẻ bẻ cổ tay, chạy xuống chân núi, vừa đi vừa hỏi đám lâu la: “Trong đám dê béo có con dê cái nào không?”

Chậc chậc, nói về khoản này thực mất mặt nha, hắn đường đường là đương gia độc nhất của Minh Nguyệt sơn trại, vậy mà thậm chí một áp trại phu nhân cũng kiếm không ra. Nếu để tin này truyền ra ngoài, hắn còn đâu mặt mũi đứng giữa đất này. Cho nên mục tiêu lớn lao của Lãnh Lạc là, nhất định nội trong năm nay, phải đặt dấu chấm cho cuộc sống cô đơn lẻ bóng của mình.

“Đại ca a, ta cũng không biết nữa, trong đó có một chiếc xe ngựa, bên trong hẳn là tiểu thư nhà nào đó, hắc hắc…” Đám lâu la cười gian trá, trong lòng trộm khinh bỉ mơ mộng của thủ lĩnh nhà mình.

“Rất tốt, tiểu thư nhà tham quan ô lại, cường hào ác bá, thân sĩ vô đức. Ha ha ha, dù sao cũng là tiểu thư khuê các thông tri đạt lý, ha ha ha…” Lãnh Lạc ngửa mặt lên trời cười dài, khuôn mặt tuấn tú không chút nào thích hợp với thân phận thổ phỉ vì hưng phấn mà ửng đó, xoa xoa hai tay, cười ha hả: “Cũng không có thương thiên hại lý, lại xinh đẹp như hoa, hắc hắc, quả nhiên lão thiên đối với ta không tệ nha.”

Đám lâu la đi theo rất muốn nhắc nhở thủ lĩnh nhà mình đang còn đang hí hửng, người trong xe ngựa còn chưa chắc chắn có phải tiểu thư hay không a. Bất quá, nhìn đến gương mặt tươi cười hứng khởi của Lãnh Lạc, bọn họ quyết định tốt nhất không nên dội gáo nước lạnh này xuống đầu vị nhà mình.



Mộ Dung Minh Giản hiện tại rất buồn bực, là vô cùng buồn bực mới đúng.

Thật sự kiểu nào cũng không nghĩ tới, chuyện mất thể diện nhất trên đời lại phát sinh trên người y.

Kể từ khi Ma Cung xưng danh tới nay, Bách Hoa Lâm cũng theo đó vùng dậy, bất quá vì Bách Hoa Lâm chỉ nhằm vào mỗi Ma Cung, cho nên những phương diện khác đều hành sự vô cùng thần bí, cho nên nhiều người vẫn không hề biết đến giáo phái này.

Nhưng trong lòng Lục đại Cung chủ của Ma Cung bao gồm cả Tây Môn Đoạt Hồng, cũng không hề dám khinh thường kẻ thù Bách Hoa Lâm không chút danh tiếng kia.

Trên thực tế, trong các thế lực cường đại của giang hồ, cũng chỉ có Bách Hoa Lâm được bọn họ đặt vào mắt. Nghe đâu cũng vì một chút gút mắt tình cảm nào đó, cho nên thời điểm Ma Cung được sáng lập, Bách Hoa Lâm liền đem Ma Cung trở thành tử địch.

Nhưng kể từ khi thế hệ Ma Cung Cung chủ hiện tại đi ngược lại di huấn của tổ tiên, dần dần dành được chỗ đứng trong chốn giang hồ, chưa một ai trong số họ phải chịu thất bại trong những lần giao thủ cùng Bách Hoa Lâm. Thật không nghĩ tới, hôm nay bản thân y lại bị ngã ngựa.

Nghĩ đến đó, Mộ Dung Minh Giản không nhịn được lại thấy ảo não. Bản thân nắm giữ vùng Tây Nam, mà trong tất cả các Ma Cung Cung chủ, khu vực quản lý của y vốn là vùng đất rộng nhất. Lại thêm võ công cao, thủ đoạn sắc bén, hết thảy đều hơn người, vậy mà y lại là người đầu tiên ăn buồn bực trên tay Bách Hoa Lâm.

Thật tình, gọi là ăn buồn bực, cũng chẳng phải sự vụ gì quá trọng yếu, chỉ là thời điểm y dùng cơm trong tửu lâu, nhất thời khinh suất, để cho nữ nhân Bách Hoa Lâm kia đắc thủ hạ dược lên mình. Bất quá, y kịp thời phát giác, cho nên dùng nội công bức ra hơn nửa lượng độc trong người, tuy rằng hiện tại nội công có chút phân tán, nhưng bản thân vẫn đủ năng lực đem đám Bách Hoa Lâm đánh cho tan tác, rồi mới lên mã xa nghênh ngang rời đ.

Nhưng giữa đường, lượng độc còn sót lại trong cơ thể kiểu nào cũng không bức ra hết được, hiện tại đang tập trung ở huyết quản. Mộ Dung Minh Gian vốn ở Tây Nam, cùng Miêu Cương Động chủ là hảo bằng hữu, cho nên tương đối am hiểu cách dùng độc. Sau khi thử nhiều cách, y phát hiện độc tính bất quá chỉ ảnh hưởng một chút đến nội lực, sau khoảng ba đến năm ngày, dược hiệu sẽ hoàn toàn rút đi.

Chính vì bản chất độc như vậy, vô sắc vô vị, khiến cho người ta buông lỏng phòng bị. Bằng không, chỉ cần độc tính lợi hại hơn chút ít, dù không am hiểu dụng độc nhất trong số Lục Đại Ma Cung Cung chủ như Tư Không Lãm Nguyệt, cũng có thể nhận biết.

Chỉ là, lúc ấy, Mộ Dung Minh Gian vốn không nghĩ tới Bách Hoa Lâm sẽ cho nữ phẫn nam trang, giả dạng thành một hoa đán xướng kịch, cố ý ở trên sân khấu của tửu lâu biểu diễn. Một màn vô cùng dụng công như vậy, y mới không nghĩ tới nam tử hoa đán kia cứ từng bước từng bước tiếp cận mình.

Mộ Dung Minh Giản vẫn rất tò mò loại nam nhân như thế nào mới nguyện ý phẫn nữ trang diễn kịch mua vui cho thiên hạ. Đối với y, đây vốn là chuyện tình tự bán rẻ tôn nghiêm, không một nam nhân nào sẽ nguyện ý làm.

Chính vì hiếu kỳ trong lòng, y suýt chút nữa bỏ mạng. Thật ra nếu xem xét lại, này căn bản không phải chuyện quá mức to tát, dù sao Bách Hoa Lâm cùng Ma Cung đã từng giao thủ qua vài lần, toàn bộ đều thua, coi như lần này an ủi bọn họ bằng chút thắng lợi nho nhỏ đi? Kẻ thông minh chu toàn đến đâu, rốt cuộc cũng có lúc sơ sẩy, huống gì thực lực Bách Hoa Lâm so với Ma Cung cũng không quá mức thua kém.

Nhưng Mộ Dung Minh Giản quả thật nuốt không trôi cục tức này, ngồi trong mã xa lạnh mặt, suy nghĩ cách lôi ra ánh sáng phân đàn của Bách Hoa Lâm tại phụ cận này, sau đó dạy dỗ cho đám nữ nhân kia một bài học đích đáng. Hừ, Bách Hoa Lâm giỏi nhất là dùng độc, vậy y tốt nhất nên đem các nàng ra thử độc là tốt nhất, ăn miếng trả miếng thôi mà.

Vừa nghĩ đến đây, từ bên ngoài liền truyền đến tiếng rống lớn: “Đứng lại, đường này do lão tử mở, cây cũng nhờ lão tử trồng, muốn đi qua đây, phải đển lại bạc trên người.”

Mặt Mộ Dung Minh Giản lại càng đen hơn. Y thầm nghĩ đến câu nói, hổ lạc bình dương bị khuyển khi, không nghĩ đến chính mình hôm nay vừa vặn đụng phải sơn tặc nha. Bản thân đường đường là Cung chủ Ma Cung Minh Giản, nếu không cho đám thổ phỉ đần độn này nếm thử chút lợi hại, hỏi y sau này còn đâu mặt mũi gặp đám huynh đệ nhà mình đây.

Nghĩ đến đó, khóe miệng liền nhếch thành cái cười lạnh, Mộ Dung Minh Giản thản nhiên bước xuống mã xa. Phải rồi, y cũng muốn nhìn thử mặt mũi đám thổ phỉ có mắt như mù kia, xem thử là loại ba đầu sáu tay phương nào? Cả gan dám chọc đến Minh Giản Cung chủ đại danh đỉnh đỉnh.

Đập vào mắt y là một gương mặt xinh đẹp, thanh tú, mái tóc đen nhánh được tùy tiện búi lại, phần tóc còn lại xõa tung, đặc biệt là hai lọn buông xuống trước ngực, làm nổi bật lên gương mặt tinh xảo, trắng nõn trơn láng như ngọc.

Mộ Dung Minh Giản khẽ nhíu mày, tự hỏi đối phương là loại nhân vật gì? Kiểu nào cũng không giống sơn tặc, chẳng lẻ vị kia là tiểu bạch kiểm bị bắt lên núi làm luyến sủng? Ai cha, đáng thương làm sao, loại khí chất như thế rõ ràng phải là công tử phú quý, hiện tại lại phải mặc lên y phục vải thô, còn đứng giữa một đám thổ phỉ thô kệch.

Cho nên, Mộ Dung Minh Giản không khỏi tiếp tục đánh giá Lãnh Lạc mấy bận nữa. Sau một hồi, phát hiện Lãnh Lạc đang lộ ra vài phần e sợ, bản thân không biết vì lý do gì, lương tâm sớm bị cẩu tha mất vào đúng thời khắc này lại trồi lên, trong đầu xuất hiện ý nghĩ: Dù sao cũng thật đáng thương, thôi thì nhân hôm nay, đem hắn cứu ra a.

Ánh mắt bắn thẳng về phía đám nam nhân thô kệch, không biết vừa nãy là ai hô lên nhỉ? Hừ hừ, thật không nghĩ đến, sơn đại vương còn đích thân lên tiếng, phong thái coi bộ cũng bình dị gần gũi đi?

Cát Tam nuốt xuống ngụm nước bọt, quay đầu nhìn Lãnh Lạc không ngừng lùi ra sau lưng mình. Gã thầm nhủ trong bụng, thủ lĩnh của ta a, chuyện cần làm ta đã làm rồi, huynh còn dán sát vào làm gì? Huynh không phải muốn ta gánh luôn cái chức đương gia chứ? Không được đâu a, đại ca ngươi là loại quỷ hẹp hòi, một khi thật sự tin ta soán quyền của mình, ta đây không phải sẽ ăn khổ sao.

“Trong các ngươi, ai là trại chủ?” Mộ Dung Minh Giản nheo mắt, ánh nhìn đôi khi sẽ làm như vô tình rơi trên người Lãnh Lạc, rất có ý tứ. Mà đôi đồng tử to tròn liền lập tức né đi, cảm giác có chút đáng yêu, tựa như thỏ con, lặng lẽ rút vào một góc an toàn.

Mộ Dung Minh Giản trong lòng ít nhiều có phần tức giận, thầm nghĩ nhóc kia thật không có mắt nhìn người. Đám người kia là thổ phỉ đó, y làm muốn cứu hắn khỏi hố lửa, thật là đến cả ân nhân hay cừu nhân cũng không phân biệt được sao?

Tác Giả:World Cup
------------------------------------
Kèo Nhà Cái
Hình Ảnh
Tin HOT Nhà Cái