Khưu Thời,ệnChốnĐàoNguyê
kèo chuẩn nhà cái thị trấn Rừng Đông.
***
Xe của Lý Phong dừng ở cửa hông trại giam thành phố Mây, đây là lối đi nội bộ, không thể có người ngoài đi ngang, nhưng y vẫn ngồi xe đưa phạm nhân của Cục Phòng thủ Đô thị chứ không lái xe riêng.
Lại còn ngồi cả trong khoang áp giải.
Một nạn dân trên xe đã bị giải vào trại, y phải ngồi đây chờ người trong trại đưa Trương Tư Hải ra. Mấy cái chuyện rách việc này y xử nhiều rồi, quen tay lắm.
Trương Tư Hải đội mũ và cúi gục đầu trên đường đi ra, cảnh vệ mở cửa khoang áp giải rồi đẩy cậu ta lên xe.
Cậu ta nhìn thấy Lý Phong trên xe thì chững lại, sau đó xoay người đòi xuống: "Tôi muốn về trại."
"Cậu ngồi đấy cho tôi!" Lý Phong nén giọng nạt.
Trương Tư Hải sững ra, đương khi chần chừ thì cảnh vệ đã đóng cửa lại và nổ máy xe.
"Sắp diệt khẩu tôi hả?" Trương Tư Hải cởi mũ vứt mạnh xuống chân, trừng mắt nhìn Lý Phong đầy dũng cảm.
"Cậu thì tuổi gì." Lý Phong nói.
"Giờ đi đâu?" Trương Tư Hải hỏi.
"Đưa cậu về nhà." Lý Phong bảo.
"Tôi không về!" Trương Tư Hải đứng phắt dậy, đầu đập vào nóc xe rồi bắn ngược về chỗ ngồi, "Tôi không thông đồng làm bậy với mấy người..."
Lý Phong vả cậu ta một phát: "Câm mồm."
Trương Tư Hải ngây ra.
"Phải dùng một nạn dân để tráo cậu ra ngoài đấy, cậu ngoan ngoãn về nhà ở im thì mấy tháng sau gã sẽ được thả," Lý Phong nói, "giờ cậu mà quậy là gã chết ngay, cậu vĩ đại thật đấy."
"Anh Phong à," Trương Tư Hải sờ mặt, giọng nói đầy oan ức và giận dữ, "tôi có đòi mấy anh tráo người đâu! Tôi dám làm dám chịu, nhốt thì nhốt thôi!"
"Cha cậu đòi đấy," Lý Phong nói, "cậu đi mà khóc với ông ta."
"Tôi hận mấy người, cực kì hận." Trương Tư Hải bảo.
"Vậy thì vừa khéo về nhà ám sát Cục trưởng Trương." Lý Phong liếc ra ngoài, gõ cửa sổ phía tài xế.
Xe đỗ lại, rẽ thêm hai con đường hầm là đến Viện Bảo tàng, tí nữa Khưu Thời và Hình Tất sẽ phối hợp thí nghiệm bằng cách quay lại Sào Huyệt số Một đã bắt đầu suy thoái để thu thập thông tin, y phải sang giám sát.
Vừa mở cửa xe, Trương Tư Hải lại nhảy bật khỏi ghế.
Lý Phong chẳng thèm cả nghĩ đã chích thẳng súng điện vào cổ cậu ta, Trương Tư Hải ngã gọn xuống khoang áp giải.
"Đưa về nhà Cục trưởng Trương," Lý Phong dặn hai cảnh vệ trong buồng lái, "trước khi mở cửa xe nhớ chích một phát, sau đó hộ tống và giao cậu ta vào tay người nhà."
"Rõ ạ." Cảnh vệ gật đầu.
Lúc không có mặt nhóm Thượng tá Từ, Hình Tất có thể ngồi cùng nhân viên công tác trong xe thí nghiệm, không cần vào "rương trung chuyển" như một món hàng.
Tuy bên cạnh có một đống thiết bị và hai nhân viên thao tác, nhưng bầu không khí nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Vết thương kia đã lành chưa?" Khưu Thời ngồi đối diện Hình Tất.
"Rồi." Hình Tất nhấc cánh tay lên.
"Nấm đang ở trong cơ thể anh hả?" Khưu Thời chống khuỷu tay xuống đầu gối, đổ người về phía hắn.
"Đúng vậy." Hình Tất bắt chước dáng ngồi, cũng đổ người về phía anh.
"Anh có cảm nhận được chúng nó di chuyển tới đâu không?" Khưu Thời hỏi.
"Giờ thì vẫn chưa." Hình Tất trả lời.
"Anh có khống chế được hướng di chuyển của nó không?" Khưu Thời hỏi tiếp.
"Không biết, giờ thì không." Hình Tất đáp.
"Nếu không khống chế được thì cuối cùng anh sẽ biến thành quái vật nọ hả," Khưu Thời liếc nhìn hai nhân viên thao tác chỉ chăm chăm vào máy móc bên cạnh, khẽ giọng hơn, "Chắc anh vẫn cho rằng mình khôn lắm nhỉ? Dù gì cũng sẽ đến nước này, chẳng thà tự chọn vùng cảm nhiễm."
"Ừ." Hình Tất nói.
"Ừ cái đếch." Khưu Thời mắng.
"Thế tôi nên làm gì đây?" Hình Tất hỏi.
Khưu Thời im lặng cả buổi, cuối cùng chỉ nói: "Nhỡ họ không định làm vậy thì sao?"
"Cậu cũng biết đấy là chuyện không thể nào, đúng không." Hình Tất cười cười.
Khưu Thời làm thinh.
"Tôi hiểu loài người hơn cậu." Hình Tất nói.
"Thì phải rồi," Khưu Thời tựa về lưng ghế, "anh sống bao lâu còn gì, loại hình như anh chắc ngừng sản xuất luôn rồi nhờ."
"Đâu chỉ thế, công xưởng phá sản trăm năm rồi." Hình Tất bảo.
"Đệt." Khưu Thời bật cười, lát sau lại nhè nhẹ thở dài, "Lý Phong bảo đời thứ hai cũng hơn trăm năm."
"Ừ," Hình Tất gật đầu, "sau này lễ phép với ông cố nhà cậu một chút."
"... Cụ nhà anh," Khưu Thời ngây ra, "vậy mà cũng nghe được hả?"
"Nhìn được." Hình Tất nói.
Nhiệm vụ hôm nay là kiểm tra tình trạng của Sào Huyệt số Một, thử tìm nguồn cung dinh dưỡng của nó.
"Phạm vi không thể vượt quá Sào Huyệt số Một, nhưng phòng trường hợp đụng độ người máy sinh hoá đột nhập," Viện trưởng Ngô khiêng một chiếc rương lên bục, "các cậu có thể chọn mang vũ khí, nhớ đảm bảo an toàn."
Khưu Thời mở rương ra, phát hiện đấy chính là ba khẩu súng anh cầm và một khẩu mà Hình Tất đã chọn trong nhiệm vụ trước.
"Hối hận vì đã không lấy thêm vài khẩu," Khưu Thời vừa nói vừa trang bị súng, "rành rành là người của Tướng quân mà lại ki bo như vậy, mang mấy khẩu súng ấy tới chỉ để chúng tôi chiêm ngưỡng thôi hả..."
"Để Cục trưởng Trương đi xin lần nữa." Giọng của Lý Phong vọng từ sau đến.
"Sao ở đâu cũng có anh vậy?" Khưu Thời ngoảnh lại liếc y.
"Sở An sinh Xã hội phải bảo đảm mọi thứ," Lý Phong nói, "ví như bảo đảm nhiệm vụ tiến hành suôn sẻ, cả việc cậu muốn ăn gì cũng phải để Sở An sinh tìm cho."
"Cho chai rượu đê." Khưu Thời bảo.
"Nhiệm vụ mấy hôm nay hoàn thành rồi tôi đưa cậu một ít mang về." Lý Phong nói.
"Một thùng nhé," Khưu Thời đáp, "tôi thấy trong kho của Sở An sinh rồi, loại trong thùng đen ấy."
"Đừng có được nước làm tới." Lý Phong bảo.
"Bắt chước anh mà," Khưu Thời cúi đầu kiểm tra súng, "tí vào kia chẳng biết có mất liên lạc nữa không."
"Xảy ra tình huống bất thường lập tức quay về, không được mạo hiểm." Viện trưởng Ngô dặn.
"Hôm nay Cục trưởng Trương thế mà lại vắng." Khưu Thời hỏi, mọi khi Cục trưởng Trương kiệm lời nhưng luôn góp mặt vì phải báo cáo lại với bên Tướng quân.
"Đang chỉnh đốn nền nếp gia đình." Lý Phong nói, "Hôm nay chỉ có tôi với Viện trưởng Ngô, muốn nói gì tán gì cứ tha hồ, hôm nay chỉ ghi lại số liệu của Hình Tất, đo lường trạng thái ô nhiễm của nguồn cảm nhiễm, không có tình huống đột phát thì khỏi báo cáo nội dung nhiệm vụ."
"Tán gì? Đừng bảo tôi gài chuyện anh ta đấy nhé?" Khưu Thời liếc y.
"Đâu đến nỗi ấy," Lý Phong nói, "mà cậu cũng không gài nổi đâu."
"Chuẩn bị xong chưa," Viện trưởng Ngô kế bên bảo, "xuất phát được rồi đấy, bọn tôi sẽ đến phòng chỉ huy."
Bức tường cao bên ngoài Sào Huyệt số Một đã ngừng thi công, chỉ còn một số công cụ bị vứt tại chỗ chứ cảnh tượng bận bịu nạp mạng đã biến mất, thay vào đó là một chiếc xe đen lớn của quân đội lẫn binh sĩ cầm súng mặc đồ bảo hộ đỗ đằng xa.
Băng qua con đường bờ tường dẫn ra ngoại ô, mới nhìn vào vạt rừng đen của Sào Huyệt số Một thôi mà Khưu Thời đã thấy sự thay đổi.
Bầu không khí hoà trộn giữa sự sống và cái chết đầy quái lạ đang tan dần, ngay cả sắc đen cũng nhạt bớt để lộ mảng màu vàng úa khô héo.
Sào Huyệt này quả thực đang chết đi.
Lúc đi vào rừng, Khưu Thời đưa tay sờ thân cây, phát hiện lớp nấm đen phủ đầy bề mặt đã khô héo, ngắt nhẹ là lột được ra khỏi thân cây.
"Anh còn nghe tiếng gì không?" Khưu Thời hỏi.
"Không," Hình Tất nói, "vùng ven hẳn đã chết cả rồi."
"Hình Tất," giọng của Viện trưởng Ngô vọng ra, "anh thử cảm nhận sự tồn tại của những người máy cộng sinh khác xem có được không."
"Không cảm nhận được." Hình Tất đáp.
Viện trưởng Ngô và Lý Phong im luôn từ đấy, như Lý Phong đã bảo, nhiệm vụ lần này của họ không có mục tiêu rõ ràng nên không cần trao đổi thêm.
"Như tản bộ vậy." Khưu Thời vừa đi vừa nói, tai nghe yên ắng mà bản đồ trước mắt cũng im lìm, chỉ có chấm đỏ của Hình Tất.
Ngoài tiếng trò chuyện của cả hai thì chỉ còn tiếng vỡ vụn khe khẽ của nấm héo mỗi khi đế giày nện xuống mặt đất.
"Cậu hay tản bộ à?" Hình Tất hỏi.
"Không," Khưu Thời đáp, "nhưng hồi ở ngoại ô thì hôm nào bọn tôi cũng ra lượn vài vòng tìm xem có người cảm nhiễm hay nạn dân không, cũng chẳng khác tản bộ là bao."
"Lượn vài vòng không mục đích mới là tản bộ." Hình Tất nói.
"Anh hay tản bộ hả?" Khưu Thời liếc nhìn hắn.
"Không." Hình Tất bảo.
"Vậy giờ tản bộ thôi." Khưu Thời nói.
Tác Giả:La liga