*Chương này có nội dung ảnh,ệnĐạoMộBútKý
tỷ lệ kèo bóng đá hôm nay nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Còn may, tôi chưa hại chết cậu...."
Tôi trong bóng tối hướng phía âm thanh này nhào qua, thứ chạm vào được lại là một mảnh dính nhớp ướt át, đã xảy ra cái gì. Tôi run rẩy đánh bật lửa, hình ảnh nhìn thấy được làm tôi muốn lặp tức dập nó đi ngay. Muộn Du Bình và Bàn Tử nằm trong vũng máu, khắp nơi cũng là vết máu loang lổ. Trên bụng Bàn Tử bị Mật Lạt Đà rạch một lỗ lớn, ruột rơi đầy ra mặt đất. Muộn Du Bình toàn thân tắm máu, cẳng chân huyết nhục mơ hồ.
Tôi dùng tay chân bò đến bên người Bàn Tử, vươn tay ấn miệng vết thương trên người hắn, một đống nhão nhoẹt dính nhớp, không cứu, nếu còn không cứu mà co rúc trong góc tường này, tất cả sẽ kết thúc...
Đúng lúc này, một cây gậy gõ mạnh vào đầu tôi, tôi quay đầu nhìn lại, Muộn Du Bình ngồi dưới đất, xách theo lưỡi ngược thanh hắc kim cổ đao, dùng chuôi kiếm đối diện tôi.
"Đi thôi." Muộn Du Bình lạnh lùng nói ra hai chữ, vẻ mặt như thường đứng ở ngã lăng mộ, ra hiệu an toàn cho chúng tôi bước qua. Tôi ngồi bệt dưới đất, dùng bàn tay dính đầy huyết nhục che lại trán, một lát, ngẩng đầu lên, tôi biết mọi việc còn chưa kết thúc.
"Họ Trương, này, họ Trương."
"Ừm."
"Anh ăn qua cá chua Tây Hồ chưa?"
Tôi nghe Muộn Du Bình hừ một tiếng, vì thế từ trên đất bò dậy.
"Còn tôm xào Long Tĩnh." Tay tôi run rẩy bắt lấy đống ruột dinh dính của Bàn Tử nhét trở lại trong bụng hắn, "Còn có ruột già om nữa."
"Câm miệng..." Muồn Du Bình đờ đẫn trả lời.
Tôi mặc kệ y, xé vải buộc Bàn Tử lại như cái bánh chưng, xoay người bò hướng Tiểu Ca.
"Dừng chạm vào tôi." Lâu sau Muộn Du Bình lạnh lùng quát.
(责任编辑:Cúp C1)