Danh Mục Hiện Tại: Danh Mục:Trang Chủ >Cúp C2 >Truyện Bất Sinh Bất Thục (Không Lạ Không Thân)_lịch thi bóng đá tây ban nha

Truyện Bất Sinh Bất Thục (Không Lạ Không Thân)_lịch thi bóng đá tây ban nha

2025-01-11 03:06:54 Nguồn:FabetTác Giả:Cúp C1 View:652lượt xem
Bất Sinh Bất Thục (Không lạ không thân)

Tác giả: Bất Vấn Tam Cửu

Edit: Quá khứ chậm rãi

Chương 1

"Ê,ệnBấtSinhBấtThụcKhôngLạKhôngThâlịch thi bóng đá tây ban nha anh là ai nhỉ... Anh là Lạc... Hà Lạc..."

"Hà Lạc Tri."

"Đúng rồi! Anh Lạc Tri! Anh là bạn của anh Dương phải không, chúng ta từng gặp nhau rồi!"

"Dương nào?"

"Hoan Dương!"

Cậu trai đội nón lưỡi trai, bên cạnh là chiếc vali lớn, tay cầm một xấp tờ rơi đủ loại, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Đối diện anh là một cậu sinh viên năm hai mặc áo thun trắng tiếp đón, đưa cho anh chai nước, cười nhẹ lắc đầu: "Tôi quen Hoan Dương nhưng không thân lắm."

"Hả? Không thân với Hoan Dương ư?" Cậu trai chớp mắt, rồi như nhận ra điều gì, bật cười: "À, em nhớ rồi, là Hành Tiến! Anh là bạn của Hành Tiến, chúng ta từng đi chơi sinh nhật của cậu ấy."

Anh sinh viên áo thun trắng đứng dưới chiếc ô che nắng lớn, đeo kính gọng mảnh, nụ cười thanh thoát, lại lắc đầu.

"Sao?" Cậu đội nón lưỡi trai ngớ người, ánh mắt không chút ngại ngùng, lại còn ái ngại xin lỗi, thành thật cười bảo: "Tôi nhớ là chúng ta có đi chơi cùng nhau mà."

Cậu sinh viên rõ ràng chẳng để bụng, bước ra khỏi bàn tiếp đón, vẫn giữ nụ cười ấm áp, dẫn đầu: "Tôi là bạn của Phương Trì và Tiêu Dao. Đi nào Tiểu Hắc."

"Haha, đúng đúng, là anh Trì và Dao Dao!" Cậu trai đội nón kéo vali theo bước đi: "Em nhớ ra rồi, các anh học cùng lớp."

Hà Lạc Tri, mặc áo thun trắng, ngoảnh lại nhìn thì bắt gặp một khuôn mặt đen nhẻm mà đẹp trai, nụ cười tươi sáng khoe hàm răng trắng tinh.

Chu Mộc Nghiêu vốn đã có làn da ngăm đen, bạn bè đều gọi cậu là Tiểu Hắc. Cả mùa hè chạy chơi bên ngoài, cậu càng thêm rám nắng như một chú chó ngao lớn. Đã vậy cậu còn mang theo bao nhiêu thứ, mồ hôi tuôn như suối, trông có phần luộm thuộm.

Nhưng vẫn không thể che lấp nét khôi ngô, hào sảng của chàng trai trẻ.

Hôm đó, Hà Lạc Tri với tư cách đàn anh dẫn Chu Mộc Nghiêu đi dạo quanh trường rồi đến ký túc xá.

Chu Mộc Nghiêu không có gia đình đưa đón, suốt ngày gọi anh bằng "anh" hết lần này đến lần khác, Hà Lạc Tri bị cậu nịnh nọt mà phục vụ cậu suốt cả buổi, dẫn cậu nhận phòng, mua đồ dùng, làm thẻ sinh viên.

Đến khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời dần nhạt đi, Hà Lạc Tri dẫn cậu đi ăn tối. Chu Mộc Nghiêu đi bên cạnh mồm miệng ngọt ngào, biết cách bắt chuyện khiến Hà Lạc Tri cứ cười mãi.

Suốt cả buổi, đến cuối cùng Chu Mộc Nghiêu không gọi "anh" nữa mà trực tiếp gọi tên:

"Lạc Tri!"

Hà Lạc Tri quay đầu lại, nụ cười vẫn nở trên môi, theo bản năng nhìn về phía bàn tay Chu Mộc Nghiêu đang giơ lên.

Ngón tay Chu Mộc Nghiêu lập tức bấm một cái, màn hình điện thoại ngừng lại.

Con đường rợp bóng cây, vạch trắng trên đường nhựa, góc ảnh còn ló vào một nửa bánh xe đạp.

Giữa bức ảnh là Chu Mộc Nghiêu nghiêng đầu, mắt mở to trêu đùa, đưa ngón tay hình chữ V, còn Hà Lạc Tri thì mỉm cười. Lúc ấy họ tràn đầy hứng khởi, tuổi trẻ rực rỡ.

s

Bức ảnh cũ được Chu Mộc Nghiêu cẩn thận in ra, đóng khung và đặt ngay cạnh giường.

Đó là bức ảnh đánh dấu khởi đầu tình yêu của họ. Cái khung ảnh ấy đã theo Chu Mộc Nghiêu qua bao chặng đường, từ ký túc xá đại học, phòng học thạc sĩ đến ngôi nhà thuê ở Bắc Kinh sau khi tốt nghiệp. Cuối cùng nó yên vị bên giường của cậu và Hà Lạc Tri, nơi họ chung sống.

Chu Mộc Nghiêu nhỏ hơn Hà Lạc Tri một tuổi rưỡi, tính cách nghịch ngợm, hoạt bát, lúc nào cũng thể hiện tình cảm và sự dựa dẫm lên Hà Lạc Tri không chút ngại ngần. Vào năm cuối đại học khi cậu đã ở bên Hà Lạc Tri được một năm, gia đình lại nói muốn giới thiệu đối tượng cho cậu. Chu Mộc Nghiêu từ chối không được, cuối cùng cậu nổi nóng, về nhà trực tiếp come out, chỉ mặc áo len và dép lê rồi bị bố đuổi ra ngoài.

Chu Mộc Nghiêu vốn bướng bỉnh, không thèm ngoái lại, đi thẳng đến chỗ Hà Lạc Tri trong bộ đồ ấy.

Hôm đó Hà Lạc Tri đang tụ tập cùng bạn bè. Lẽ ra Chu Mộc Nghiêu hẹn chiều mới đến, nhưng lại đột ngột xuất hiện ngay buổi sáng.

Chàng trai cao lớn chỉ mặc áo len bước vào phòng khiến ai nấy đều sững sờ.

Chu Mộc Nghiêu bước vào tìm ngay Hà Lạc Tri, sau khi tìm thì thấy cậu tựa đầu vào vai anh, trên người mang theo hơi lạnh nói nhỏ: "Bố em đánh em."

Hà Lạc Tri ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"

Tác Giả:Thể thao
------------------------------------
Kèo Nhà Cái
Hình Ảnh
Tin HOT Nhà Cái