Chân núi,ệnCungNữCấpThấkeonhacai chuan phong cảnh hữu tình, dòng sông nhỏ xanh biếc rì rào chảy quanh,thản nhiên mà thanh tịnh. Hiện tại đúng là thời điểm mùa hè, gió nhẹ hiu hiu chầm chậm thổi qua, tạo thành từng lớp nước rung động giữa mặtsông.
"Thật thoải mái quá đi!" Giọng nói lười biếng mà hưởng thụcủa cô nương vang lên, khi nhìn đến, chỉ thấy nàng một thân áo lụa mỏngtrắng tinh, ống tay áo vén lên cao để lộ ra cánh tay trắng noãn nhưngọc, trên cánh tay phải hiện dấu thủ cung sa đỏ thắm, đó là biểu tượngcủa một cô nương thuần khiết trong trắng.
Giờ phút này, nàng đang giẫm chân dưới lòng sông kia, khom lưng đuổi bắt cá trong nước, hết sức nhàn nhã.
Nhưng trên bờ, còn một cô nương khác lại hết sức cuống cuồng, liên tục dậmchân lên tiếng thúc giục nàng, "Tiểu thư của muội ơi, người lên bờ mauđi, bộ dạng này của người còn ra thể thống gì nữa chứ? Nếu bị nam tửkhác nhìn thấy chân của người thì thật là không phải phép đâu a!"
Đột nhiên cô gái dừng lại suy nghĩ một chút, rồi nói "Mặc dù thực sự nhìnnhưng vẫn không ai dám cưới như lời của người nói, nhưng như vậy thìchẳng phải chúng ta lại chịu thiệt quá lớn rồi sao?"
Cô gái dướisông nhanh chóng phóng ngay ánh mắt giết người tới bên đây, hù dọa tiểuHồng im miệng ngay lập tức. Ta nói không đúng sao, nghĩ mà xem, cả TầnHoài này có nam tử nào dám cưới nàng đâu?
Chỉ thấy nàng làn datrắng nõn, bàn tay búp măng, kiểu như trăng thu, khuôn mặt thanh túnhưng lại lộ ra nét bướng bỉnh, không kiềm chế được tâm tình mà mởmiệng, "Sợ cái gì mà sợ, núi này hàng năm đều chẳng có người qua lại, ai mà đến chứ? Hơi chút là ngươi sợ rồi, sợ cái quỷ gì chứ"
Mặttiểu Hồng tròn tròn phúng phính, trông thật là đáng yêu, không cam lòngnên một lần nữa lại nhắc nhở tiểu thư nhà mình, "Tiểu thư ơi, người bắtcá nhiều như vậy để làm gì? Thu gia chúng ta cũng là gia đình có tiền,nên cũng chẳng quan tâm vài con cá này đâu, người tạm thời bắt vàicon..." Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một con cá nhanh chóng bay qua tớiđây, đúng lúc miệng nàng còn chưa ngậm lại liền phập ngay con cá.
Thu Nguyệt Khê sửng sốt, sau đó không hề để ý gì tới hình tượng mà cười lăn lộn, "Tiểu..tiểu Hồng, ngươi xem, ngươi xem, con cá này 'vội vã khôngđợi được cỡ nào' mà đến với người đây a"
Tiểu Hồng đen mặt, thật là muốn nhắc nhở nàng, tiểu thư ơi, là không thể chờ đợi được mà.
Haiz, không biết từ lúc nào, mà tiểu thư lại có thói quen bắt đầu dùng thành ngữ loạn xạ như thế này đây?
Qua nửa canh giờ sau, Thu Nguyệt Khê rốt cuộc cũng mặc lại xiêm y, thảnnhiên cùng tự đắc đi dọc theo con đường, cầm nhành cây nhỏ trong tay quơ tới quơ lui, còn tiểu Hồng chỉ có thể bĩu môi mà cõng một rổ cá trênlưng, hấp ta hấp tấp chạy theo phía sau nàng, haiz...haiz...ai biểu nàng là tiểu thư, còn ta là nha hoàn đây.
Thu Nguyệt Khê cà lơ phất phơ, chỉ lo đi, tâm tình rất tốt nên mở miệng hát lên:
"Chàng như trăng sáng, ta là sương, sương mãi theo trăng rồi biến mất không dấu vết.
Chàng giỏi đánh đàn, ta giỏi vũ, khúc cuối chàng gảy trước biệt ly, làm tim ta như thắt lại
Chỉ vì chữ duyên làm chàng chú ý, nhưng ta lại mong nhớ nhìn về phía người đi.
Hồn theo chàng đi cùng trời cuối đất, tương tư khổ, vì chàng khổ
Tương tư khổ có thể kể cùng ai? Ở nơi xa đó chàng có biết
Chia tay năm ấy chàng đã dặn, lên lầu cao nhìn về phía chân trời
Mười ba tuổi ta cùng chàng sơ ngộ, nơi đường trúc hầu phủ kia
Chỉ vì chữ duyên làm chàng chú ý, nhưng ta lại mong nhớ nhìn về phía người đi.
Chia tay chàng vào độ mười lăm, vì chàng vũ lên một điệu nghê thường
Tiếc thay giờ chỉ như sương mai, đến khi nào mới cùng chàng hội ngộ?
..."
Nàng nhẹ nhàng hát, vốn đây là một khúc Tương tư, nhưng lại bị nàng hát đếnnỗi không hề nghe thấy một chút tưởng niệm nào, bởi vì đối với ThuNguyệt Khê mà nói, tình vẫn chưa rõ, cuộc sống lại không sầu không lo,sau nữa, nàng chỉ là một tiểu nha đầu vừa đến tiểu cập kê, nên cũngkhông cần phải biết quá nhiều. Theo lời mẫu thân nàng nói, so với heo,nàng sống còn tự tại hơn!