Sau khi về nhà họ Hứa một thời gian,ệnNamPhụLuônNhậnĐượcKịchBảnSiTìthứ hạng của vđqg séc Quý Miên không gặp lại Lục Khả nữa.
Nhà họ Hứa có người chăm sóc Quý Miên, nên Chu Trung đã về quê để nhận công việc tiếp theo vào ngày thứ hai sau khi trở về từ bệnh viện.
Phong cảnh ngoài biệt thự đẹp hơn bệnh viện nhiều, trong nhà lại có Hứa Đa Đa làm bạn nên tâm trạng Quý Miên thư thái hẳn. Mỗi khi Hứa Tri Hạ và cha mẹ Hứa không có nhà, cậu thường ôm mèo ra ngoài biệt thự tắm nắng.
Sau khi từ bệnh viện về, cậu vốn còn muốn đến tiệm gỗ điêu khắc tinh xảo kia, nhưng vì lần trước nhập viện đúng lúc đến cửa hàng qua đêm không về, thành thử mỗi lần nghe Quý Miên nói muốn đi là chú Lâm luôn lộ vẻ mặt lo lắng.
Có một lần Quý Miên đến đó, chú Lâm nhất quyết không đồng ý để cậu ở đó một mình, nhất định phải ở lại bên cạnh cậu mới được.
Thế là hôm đó cậu ngồi đối diện với vẻ mặt ôn hòa từ ái của chú Lâm cả chiều.
Từ đó về sau, Quý Miên đành thỏa hiệp không đi nữa.
Không còn Lục Khả và Chu Trung giám sát, bữa ăn hàng ngày của cậu cuối cùng cũng trở lại ba bữa bình thường. Có lúc cậu không muốn ăn thì sẽ không ăn, cũng không có ai ở bên cạnh dùng ánh mắt uy hiếp cậu hết.
Đôi khi chú Lâm sẽ đăm chiêu ủ dột khuyên cậu, nhưng đối phó với ông dễ hơn Lục Khả nhiều. Quý Miên chỉ cần nghe lời ăn thêm một hai miếng rau là có thể dễ dàng đuổi ông đi được.
Hệ thống thấy vậy thì nói một tràng với Quý Miên, sau nó phát hiện ký chủ của nó lại dùng cách đối phó qua loa với chú Lâm để đối phó với nó, thế là nó đành từ bỏ việc khuyên nhủ, cuối cùng thậm chí hệ thống còn chợt nảy ra một ý, lôi cả tên Lục Khả ra.
Nhưng Quý Miên vừa mới mãn hạn tù, ương bướng chọn làm ngơ trước sự chỉ trích của hệ thống.
Hệ thống: [...!]
Vô... vô pháp vô thiên!
...
Cuối tuần thứ hai sau khi Quý Miên về nhà họ Hứa, Hứa Tri Hạ cũng từ trường học trở về.
Bốn thành viên nhà họ Hứa hiếm khi lại sum họp.
Ngoài Quý Miên là bệnh nhân ra thì ba thành viên còn lại trong gia đình đều có lối sống sinh hoạt rất lành mạnh và có quy luật. Bảy giờ sáng, mọi người đã dùng xong bữa sáng.
Y Lam chọn một ít bánh ngọt vị thanh đạm mà "Hứa Trì Thu" thích ăn, giữ ấm trong hộp giữ nhiệt, đợi Quý Miên thức dậy rồi muốn ăn là ăn được ngay.
Nhưng Quý Miên vẫn dậy muộn như thường lệ, đến tận mười giờ sáng, phần bữa sáng vẫn được giữ ấm đó vẫn còn nguyên vẹn trong hộp giữ nhiệt.
Đinh đoong.
Âm báo chuông cửa đột nhiên vang lên trong biệt thự nhà họ Hứa.
Y Lam đang ngồi trên ghế sô pha, nghe vậy thì đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một thanh niên xa lạ.
Chàng trai đứng ngoài cửa có dáng người cao ráo, cậu ta mặc áo khoác gió ngắn màu nâu nhạt mỏng không cài khuy, được đôi vai rộng căng ra hoàn hảo, khiến cho phần eo trông thon gọn cực kỳ, nhìn qua chỉ có thể dùng đẹp toàn diện để hình dung.
Hơn nữa ngoài vóc dáng ra thì khuôn mặt lẫn phong độ cũng rất xuất sắc.
"Cháu chào cô." Chàng trai lễ phép nói.
Y Lam nhìn thấy mặt người đến thì hơi sững sờ, bà cảm thấy hơi quen mắt.
"Cậu là..."
"Cháu là Lục Khả. Mẹ cháu là Khương Chỉ, hẳn là cô đã nghe qua rồi." Lục Khả cười nói.
"Ồ!" Y Lam vỡ lẽ: "Là nhà họ Lục..."
Bà cũng nhớ ra tại sao lại thấy Lục Khả quen mặt. Người đã hào phóng tặng cho Hứa Tri Hạ một chiếc đồng hồ đắt tiền vào dịp sinh nhật lần trước chính là cậu ta.
"Vâng." Lục Khả đáp.
Trong phòng, Hứa Ngọc Giang hỏi một câu "Ai vậy" rồi cũng từ phòng khách bước ra.
"Chào chú ạ." Lục Khả thấy người, cũng lịch sự chào hỏi.
Chỉ tính từ khi gõ cửa đến cuộc trò chuyện bây giờ thì Lục Khả trông cũng ra dáng lắm.
Y Lam và Hứa Ngọc Giang liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy vẻ khó hiểu trong mắt đối phương.
Đây là cậu con trai kia của nhà họ Lục nhỉ?
Nhà họ Hứa và nhà họ Lục vốn không có giao thiệp gì, hơn nữa tài lực lẫn địa vị của nhà họ Lục đều hơn hẳn nhà họ Hứa... Lục Khả đột nhiên đến thăm khiến cả hai người bối rối không hiểu.
Y Lam mở lời trước: "Cậu Lục là..."
"Cháu đến tìm Trì Thu, cô cứ gọi Tiểu Lục là được ạ." Lục Khả mỉm cười, trông rất hiền lành.
"À à, Trì Thu vẫn đang ngủ." Nói đoạn, Y Lam mời người vào nhà, trong lòng cũng đang thắc mắc: Sao hai đứa con nhà mình đều quen Lục Khả nhỉ?
Lần trước Lục Khả đến tặng quà sinh nhật cho Hứa Tri Hạ đã đủ khiến người ta kinh ngạc lắm rồi.
Hứa Tri Hạ đang chơi với mèo trong phòng khách, thấy Lục Khả thì cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi.
Lục Khả cũng chỉ đáp lại đơn giản, dù gì vẫn còn cha mẹ Hứa ở đây. Nếu Y Lam và Hứa Ngọc Giang không có mặt ở đây, khéo hai người này ngồi cả ngày cũng chẳng thèm để ý tới nhau ấy chứ.
Y Lam mời Lục Khả ngồi xuống ghế sô pha, bà nghĩ ngợi trong giây lát rồi hỏi: "Tiểu... Tiểu Lục quen Trì Thu à?"
Lục Khả ăn ý tiếp lời, không chút ngập ngừng: "Vâng, bọn cháu là bạn tốt của nhau ạ."
Quý Miên đẩy cửa bước ra từ phòng ngủ thì đúng lúc nghe thấy câu này của Lục Khả.