Fabet

Tin thể thao 24H Truyện Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)_kq strasbourg

Truyện Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)_kq strasbourg

Sau một thời gian,ệnCậuLàNamTớVẫnYêuPhầkq strasbourg Mạch Đinh cũng dần thích nghi với công việc. Cậu biết sẽ có rất nhiều chuyện thị phi. Phòng làm việc có phụ nữ thì kiểu gì cũng sẽ có thị phi thôi. Mạch Đinh cũng nghe ngóng được chút ít. Thì ra, dù là ở trong trường hay ra ngoài xã hội, phần lớn chị em phụ nữ đều không thiếu chuyện để tám.

Cậu biết trong công ty có các mối quan hệ mờ ám, vợ của quản lý là một nữ sinh tầm 20 tuổi, nghe nói là vợ bé. Nào là đi xem mắt thất bại. Mà chung lại cũng không liên quan đến chuyện công việc. Không ai muốn nói đến công việc. Ở cái nơi này, công việc là thứ lặp đi lặp lại rất khô khan. Ngày nào Mạch Đinh cũng phải làm đi làm lại những việc như nhau. Những việc quan trọng đương nhiên Cao Quốc sẽ không giao cho một nhân viên thực tập như cậu.

Cô vợ trẻ tuổi của quản lý ăn mặc lộng lẫy bước vào, chị Hoa đương nhiên là không bỏ qua cơ hội nịnh nọt. Chị Hoa là người nữ nhân viên tiếp chuyện với Mạch Đinh trong ngày đầu tiên cậu vào công ty. Chị đã làm ở đây cũng được một thời gian, chị nhiệt tình: “Hôm nay em mặc thế này như công chúa trong phim ấy. Giá hẳn không rẻ rồi. Nhìn qua cũng biết là hàng cao cấp”. Công chúa sẽ không mặc như vậy nhưng vợ quản lý lại thích: “Em nói bạn đặt từ HongKong về đấy”.

“Chị mặc sẽ chẳng ra làm sao, người xinh đẹp mặc cái gì cũng dễ nhìn hẳn”. Lời nói nịnh nọt của chị Hoa khiến vợ quản lý càng thêm đắc ý, cô lướt bàn tay đeo nhẫn màu đỏ sậm sáng bóng trên cổ áo: “Chị thì mua sao được”. Quản lý đang làm việc, nhìn thấy cô vợ xinh đẹp của mình đến thì cười híp mắt, chạy lại đón. Quản lý tầm hơn 40 tuổi, người vừa mập vừa lùn, cằm hai ngấn. Quản lý đứng cạnh vợ, nhìn như con Bull và con Poodle. Cô vợ ôm cánh tay quản lý: “Không phải là nhớ anh sao? Hôm nay em đi chơi, nhìn thấy đôi giày thích lắm”. Hai người vừa cười vừa nói đi vào phòng làm việc đóng cửa lại.

“Cậu làm cái quái gì vậy?”, Cao Quốc đem mớ giấy tờ ném mạnh lên bàn Mạch Đinh. Mạch Đinh cuống cuồng thu tầm mắt lại, cắn môi không dám ngước lên nhìn ánh mắt Cao Quốc. Mặc dù Mạch Đinh đã rất cố gắng để Cao Quốc hài lòng, nhưng dường như anh ta nhìn thấy Mạch Đinh đã không vừa mắt rồi. Lúc nào cũng bắt bẻ. Mạch Đinh cũng không oán thán gì Cao Quốc. Nếu thật sự cậu làm tốt thì Cao Quốc sẽ không thể bắt bẻ cậu được. Chung thì bởi bản thân cậu chưa đủ năng lực thôi.

Đợi đến khi Cao Quốc ra ngoài gặp khách hàng, chị Hoa tốt bụng đến an ủi Mạch Đinh: “Cậu cũng không cần cho là thật. Anh ta lúc nào cũng như vậy. Giống như tất cả mọi người đều thiếu tiền của anh ta vậy. Cũng khó trách gần 30 rồi mà cũng không có ma nào thèm”. Chị Hoa là người có hành động kì quái nhưng tâm tính cũng tốt.

“Nói không chừng anh ta thích đàn ông cũng nên”, Mạch Đinh chỉ thuận miệng nói ngược ý. Sau khi lời nói phát ra, cậu mới ý thức rằng mình không nên nói như vậy. Cậu đang muốn thanh minh thì chị Hoa mỉm cười: “Ha ha… không nghĩ miệng cậu cũng dữ dội vậy nha”.

“Em không phải là có ý đó”, Mạch Đinh cuống quít giải thích.

“Không sao, yên tâm đi, vừa rồi không phải chị cũng nói xấu anh ta ư? Chị sẽ không nói lung tung ra bên ngoài đâu”. Lời nói của chị Hoa khiến lòng Mạch Đinh căng thẳng. Trong mắt mọi người, thích đàn ông là mang ý nói xấu châm chọc sao? Ở trong mắt người khác, nó mang nghĩa tiêu cực lắm sao? Cậu không nói nữa, không muốn tranh cãi với chị Hoa, cũng không muốn tranh cãi với bất kì ai. Kỳ thật, cũng không cần thiết.

Chuyện này, bạn không thể thuyết phục người khác, cũng như người khác cũng không thể thuyết phục bạn.

Suy nghĩ của họ đối với Mạch Đinh mà nói, cũng không quan trọng đến vậy.

Sắc mặt Cao Quốc khi quay lại còn u ám hơn. Đại khái là hồ sơ với khách hàng không thành, nên xả hết bực tức lên người Mạch Đinh: “Vừa nãy bảo cậu làm lại, còn làm chưa xong sao?”

“Xong ngay đây”.

“Cả buổi chiều cậu ở đây làm cái gì? Đến ngồi nhận lương thôi hả? Không muốn làm nữa thì nghỉ đi”. Cao Quốc bực bội lấy một điếu thuốc đi ra bên ngoài hút. Mạch Đinh chỉ lo cúi đầu tăng tốc độ. Cậu cũng không tự cho rằng bản thân trở thành một nhân vật đáng thương. Ai trong công việc cũng sẽ phải gặp người khó chịu, ai cũng sẽ không tránh khỏi việc bị cấp trên mắng chửi. Bản thân là đàn ông, chút chuyện này có thể chấp nhận được. Chung lại cũng nhờ cả vào An Tử Yến. Ngày nào cũng chịu những lời nói rửa tội của hắn. So với lời nói châm chọc cậu sẽ kéo nền kinh tế cả nước đi xuống thì ở trình độ này có đáng là gì.

Khi không lại nghĩ đến hắn, phải làm việc nhanh một chút rồi về nhà thôi. Tuy hắn là một kẻ độc ác nhưng ngày nào cậu cũng có suy nghĩ muốn nhanh gặp được hắn. Ngay đến việc đi bộ về nhà chỉ có 20 phút cũng không chịu được. Đầu óc của cậu tuyệt đối là hư hỏng mất rồi.

访客,请您发表评论:

© 2025. sitemap