“Tiết Thiếu Dương,ệnThờiGianVìEmMàNgọtNgà
giải bóng đá tây ban nha hôm nay mồm miệng anh sạch sẽ một chút!”
Nam Phong nghe thấy mấy lời nói suồng sã của đối phương, trong lúc nhất thời lập tức nổi giận.
Trước đó Tiết Thiếu Dương đánh chủ ý lên người chị của anh ta, bị anh ta đánh cho một trận, Tiết Thiếu Dương này không nhớ lâu đúng không.
Thế nhưng Nam Kiều đứng bên cạnh anh ta lại lên tiếng.
“Anh Tiết, nói miệng không có bằng chứng, anh lấy mười vạn ra trước đi.”
Nam Phong nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi, nghiêm túc lôi kéo Nam Kiều, nhỏ giọng nói.
“Chị à, em biết bây giờ chị đang thiếu tiền, em sẽ lại nghĩ cách kiếm tiền, chị đừng nghe mấy lời nói linh tinh của tên khốn này.”
Tiết Thiếu Dương kêu đám bạn của mình đi lấy tiền, quay đầu nhìn về phía Nam Phong, lạnh lùng chế giễu.
“Nam Phong, cậu còn chưa nhìn ra sao, chị cậu tự nguyện đấy!”
Cái gì mà thanh thuần cao quý, vì tiền, chẳng phải vẫn sẽ tự mình đưa đến cửa đó ư?
Chẳng qua nể mặt cô xinh đẹp rung động lòng người như thế, anh ta sẵn lòng bỏ ra chút tiền.
Loading...
“Chị à, chúng ta đi thôi.”
Nam Phong nói xong thì muốn đưa cô rời đi khỏi nơi thị phi này.
Nhưng anh ta muốn đi, Nam Kiều lại không chịu.
“Em đứng ở đó đợi đi.”
“Chị à, nói gì thì nói, em cũng không thể để chị bị tên khốn kia giày xéo.”
Nam Phong giữ thật chặt cánh tay của cô, sống chết không chịu buông tay.
“Ai giày xéo ai còn chưa chắc đâu.” Nam Kiều khẽ nói.
Khoảng thời gian gần đây trôi qua quá mức oan uổng, cô muốn tìm một người đánh cho một trận tơi bời.
“Nam Tiểu Kiều!”
Nam Phong thấy cô không chịu đi bèn ném đồ cho Đường Nguyên Nguyên, chuẩn bị trực tiếp khiêng người đi.
Nam Kiều linh hoạt né tránh, trầm giọng quát.
“Đừng làm vướng bận, đừng chờ ở một bên.”
(责任编辑:Thể thao)