Truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân_đội hình al feiha gặp al ittihad

[Ngoại Hạng Anh] 时间:2025-01-12 12:58:21 来源:Fabet 作者:World Cup 点击:11次
Chương 1: Cậu nhất định phải đến

 

Giữa ánh nắng ban trưa chan hòa,ệnXinChàoThiếuTướngĐạiNhâđội hình al feiha gặp al ittihad cùng làn gió mát hiu hiu của tiết xuân êm đềm.

 

Trong căn hộ trên tầng cao nhất ở tòa nhà C của khu chung cư Phong Nhã cao hai mươi tám tầng, Cố Niệm Chi quấn một tấm chăn lông cừu mỏng, nằm cuộn tròn trên ghế sofa nhung đỏ được thiết kế theo kiểu dáng Châu Âu, đặt sát cửa sổ để ngủ trưa.

 

Bỗng nhiên chuông điện thoại reo vang phá vỡ sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng.

 

“Mưa mịt mù, cố hương khuất bóng sau cỏ cây đìu hiu

 

Ta nghe đâu, người vẫn hoài cô đơn…”

 

Giai điệu của bài “Pháo hoa chóng tàn” vang lên, khiến Cố Niệm Chi giật mình tỉnh giấc.

 

Thay vì nhận điện thoại, cô vẫn nhắm nghiền hai mắt, chây lười nằm yên trong ổ chăn ấm áp.

 

“Mưa mịt mù, cố hương khuất bóng sau cỏ cây đìu hiu

 

Ta nghe đâu, người vẫn hoài cô đơn…”

 

Từng hồi chuông giục giã vang lên không ngừng, dường như người đó rất cố chấp, liên tục gọi cho cô rất nhiều cuộc.

 

Cố Niệm Chi không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa, đành phải thò ngón tay ra, lười biếng trượt điện thoại rồi “alo” một tiếng.

 

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của Phùng Nghi Hỷ, “Niệm Chi, tối nay cậu phải đến đấy nhé! Cậu là bạn thân nhất của tớ, mà hôm nay là sinh nhật tớ, sáng mai chúng ta còn cùng nhau tham gia vòng hai cuộc thi nghiên cứu sinh, toàn là chuyện vui!”

 

Cố Niệm Chi cười nói: “Nhớ rồi, nhà cậu ở khu biệt thự Đức Hinh đúng không?”

 

Khu Phong Nhã xây toàn chung cư, còn khu Đức Hinh lại tập trung rất nhiều biệt thự.

 

Mặc dù bình thường Cố Niệm Chi hay ở căn hộ trên tầng cao nhất của khu chung cư Phong Nhã, nhưng người giám hộ của cô – Hoắc Thiệu Hằng lại có một biệt thự để trống ở khu Đức Hinh, nên tính ra địa điểm tổ chức buổi tiệc tối nay khá thuận đường tiện đến.

 

“Đúng rồi, tớ gửi địa chỉ cho cậu rồi đấy.” Phùng Nghi Hỷ đứng dưới tán ô che nắng ngoài ban công, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, bên tai đeo một chiếc earphone không dây nho nhỏ hình vỏ sò màu trắng.

 

Dù đôi môi đỏ mọng duyên dáng ấy đang thỏ thẻ từng lời ngọt ngào êm tai, ru lòng người say mê là vậy, nhưng nó lại hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn của cô ta.

 

Phùng Nghi Sân nâng một tách cappuccino đứng đối diện, lẳng lặng nhìn Phùng Nghi Hỷ, mãi đến khi cô ta cúp điện thoại thì mới lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình: “Nghi Hỷ, em thật sự phải làm vậy sao? Cố Niệm Chi… cũng không động gì đến em.”

 

“Nó không động đến em?” Phùng Nghi Hỷ cười khẩy, xua tay, “Chị à, chị đừng ngây thơ vậy chứ?! Trước khi nó chuyển đến trường đại học của chúng ta, em luôn là hoa khôi, là người đứng đầu khoa! Nhưng sau khi nó chuyển đến, em chẳng là cái thá gì hết! Dựa vào đâu?! Chỉ là một con bé mồ côi thôi cũng bày đặt giả bộ cao sang!”

 

Phùng Nghi Sân đặt tách cappuccino xuống, theo Phùng Nghi Hỷ đi vào phòng. Hai chị em đứng trước cửa sổ, rì rầm trò chuyện.

(责任编辑:Nhà cái uy tín)

    相关内容
    精彩推荐
    热门点击
    友情链接