Truyện Xuyên Đến Mười Năm Sau_ltd c1
作者:World Cup 来源:Ngoại Hạng Anh 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-10 12:45:28 评论数:
Tôi không bao giờ tưởng tượng được rằng sau khi tỏ tình thành công với nam thần Lục Tự Hàn,ệnXuyênĐếnMườiNăltd c1 tôi chỉ đi ngủ một giấc tỉnh dậy đã mười năm sau.
Nhìn người trong gương tóc tai bù xù, sắc mặt vàng như nghệ, giống như đã phải trải qua cuộc sống rất khổ cực, thật không muốn thừa nhận đây chính là tôi.
Mười năm trước, tôi là một cô gái trẻ trung xinh đẹp bất khả chiến bại, quyết chí cho dù sống đến 100 tuổi cũng phải là một cụ bà đáng yêu, nhưng tại sao chỉ mới mười năm trôi qua tôi lại biến thành bộ dạng như thế này.
Cốc cốc cốc --
Tiếng gõ cửa đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi về bản thân.
Mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Tự Hàn mặc âu phục, đi giày da đứng ở cửa, đôi mắt đầy sao của tôi như muốn rớt ra.
Lục Tự Hàn của mười năm sau còn đẹp hơn so với thời niên thiếu, trưởng thành, thận trọng, đầy quyến rũ.
"Chuẩn bị xong chưa?" Giọng nói từ tính của anh như tiếng đàn cello du dương, xuyên qua màng nhĩ của tôi, "Nếu còn chưa đi thì sẽ muộn mất."
Anh ấy vẫn luôn nghiêm túc và cẩn thận như vậy, chẳng qua sự nghiêm túc đó đã chuyển từ học hành sang công việc.
"Đi...đâu?" xuyên không mười năm nên ký ức của tôi chỉ dừng lại ở mười năm trước, những chuyện xảy ra trong mười năm này tôi đều không biết.
Nếu không nhờ tấm ảnh cưới treo trên đầu giường và giấy chứng nhận kết hôn để trên bàn, tôi cũng không dám tin rằng mình thật sự đã kết hôn với nam thần.
Chúng tôi là mối tình đầu của nhau, yêu nhau từ lúc còn là học sinh sau đó cưới nhau, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy thật mỹ mãn.
"Ly hôn." Lời nói của Lục Tự Hàn đã đập tan giấc mộng đẹp của tôi, "Đây không phải là kết quả mà em luôn muốn sao?"
Kết quả mà tôi luôn muốn?
Vậy là do tôi đề nghị ly hôn sao?
"Tại sao em lại muốn ly hôn?" Tôi kinh ngạc hỏi:"Không lẽ là anh ngoại tình sao?"
Không phải chứ?
Một Lục Tự Hàn nghiêm chỉnh, luôn được các nữ sinh gọi là "Giang Trực Thụ"* phiên bản đời thật, sau khi kết hôn lại lầm đường lạc lối vậy sao?
"Lâm Sơ Hạ, tôi không rãnh ở đây đùa giỡn với em, nếu muốn ly hôn thì đi ngay bây giờ. Còn không đi thì sau này cũng đừng nghĩ đến chuyện này nữa."
Bộ dáng tức giận của anh ấy thật khủng khiếp, tôi sợ hãi lùi lại hai bước.
Mười năm trước, tính tình của Lục Tự Hàn chỉ cao ngạo và lạnh lùng, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy tức giận.
"Có chuyện này..." Tôi đang nghĩ làm thế nào để nói với anh ấy rằng tôi không phải là Lâm Sơ Hạ, người đã kết hôn với anh ấy sáu năm, mà là Lâm Sơ Hạ, người chỉ mới ở bên anh ấy cách đây mười năm trước.
Nhưng người bình thường chắc sẽ không tin điều đó phải không?
Nhìn người trong gương tóc tai bù xù, sắc mặt vàng như nghệ, giống như đã phải trải qua cuộc sống rất khổ cực, thật không muốn thừa nhận đây chính là tôi.
Mười năm trước, tôi là một cô gái trẻ trung xinh đẹp bất khả chiến bại, quyết chí cho dù sống đến 100 tuổi cũng phải là một cụ bà đáng yêu, nhưng tại sao chỉ mới mười năm trôi qua tôi lại biến thành bộ dạng như thế này.
Cốc cốc cốc --
Tiếng gõ cửa đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi về bản thân.
Mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Tự Hàn mặc âu phục, đi giày da đứng ở cửa, đôi mắt đầy sao của tôi như muốn rớt ra.
Lục Tự Hàn của mười năm sau còn đẹp hơn so với thời niên thiếu, trưởng thành, thận trọng, đầy quyến rũ.
"Chuẩn bị xong chưa?" Giọng nói từ tính của anh như tiếng đàn cello du dương, xuyên qua màng nhĩ của tôi, "Nếu còn chưa đi thì sẽ muộn mất."
Anh ấy vẫn luôn nghiêm túc và cẩn thận như vậy, chẳng qua sự nghiêm túc đó đã chuyển từ học hành sang công việc.
"Đi...đâu?" xuyên không mười năm nên ký ức của tôi chỉ dừng lại ở mười năm trước, những chuyện xảy ra trong mười năm này tôi đều không biết.
Nếu không nhờ tấm ảnh cưới treo trên đầu giường và giấy chứng nhận kết hôn để trên bàn, tôi cũng không dám tin rằng mình thật sự đã kết hôn với nam thần.
Chúng tôi là mối tình đầu của nhau, yêu nhau từ lúc còn là học sinh sau đó cưới nhau, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy thật mỹ mãn.
"Ly hôn." Lời nói của Lục Tự Hàn đã đập tan giấc mộng đẹp của tôi, "Đây không phải là kết quả mà em luôn muốn sao?"
Kết quả mà tôi luôn muốn?
Vậy là do tôi đề nghị ly hôn sao?
"Tại sao em lại muốn ly hôn?" Tôi kinh ngạc hỏi:"Không lẽ là anh ngoại tình sao?"
Không phải chứ?
Một Lục Tự Hàn nghiêm chỉnh, luôn được các nữ sinh gọi là "Giang Trực Thụ"* phiên bản đời thật, sau khi kết hôn lại lầm đường lạc lối vậy sao?
"Lâm Sơ Hạ, tôi không rãnh ở đây đùa giỡn với em, nếu muốn ly hôn thì đi ngay bây giờ. Còn không đi thì sau này cũng đừng nghĩ đến chuyện này nữa."
Bộ dáng tức giận của anh ấy thật khủng khiếp, tôi sợ hãi lùi lại hai bước.
Mười năm trước, tính tình của Lục Tự Hàn chỉ cao ngạo và lạnh lùng, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy tức giận.
"Có chuyện này..." Tôi đang nghĩ làm thế nào để nói với anh ấy rằng tôi không phải là Lâm Sơ Hạ, người đã kết hôn với anh ấy sáu năm, mà là Lâm Sơ Hạ, người chỉ mới ở bên anh ấy cách đây mười năm trước.
Nhưng người bình thường chắc sẽ không tin điều đó phải không?