Truyện Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy_nhan dinh bong da anh

  发布时间:2025-01-11 01:31:26   作者:玩站小弟   我要评论
Tin thể thao 24H Truyện Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy_nhan dinh bong da anh。
Raw: downxs.com

Convert: ❄TieuQuyen28❄

Edit + Beta: Yu

Triệu Chanh không biết tối qua cô còn cảm thấy tiếc nuối vì ba của bọn trẻ không có chết sớm hôm nay người ta đã đang trên đường quay trở về nhà rồi; thời điểm đến đồn công an cũng còn tính toán đại khái cô vẫn còn một tháng tới để xử lý vấn đề chứng minh thư này nữa.

Triệu Chanh nhớ là đăng ký chứng minh thư muộn nhất thì tầm hơn hai mươi ngày đến một tháng là có thể xong,ệnNiênĐạiMẹKếMuốnChạnhan dinh bong da anh nhanh thì 7 ngày có thể đến lấy, cũng không biết ở đây có chế độ đưa tiền thì có thể được giải quyết cho nhanh hơn không nữa.

Ngẫm lại bây giờ là năm 1991, Triệu Chanh cảm thấy điều này không khả quan cho lắm.

Sáng sớm lúc Triệu Chanh ra cửa, chân trời cũng bắt đầu hửng sáng, đi hơn ba giờ, khi đến trấn trên đồn công an đã làm việc rồi.





Triệu Chanh vội vã đi thẳng vào đồn luôn, bên trong gió mát thổi nhè nhẹ khung cảnh yên tĩnh, cũng không có ai khác, vẫn là hai đồng chí mặc đồng phục kia. Một người đang đọc báo uống trà, còn một người khác thì đang cúi đầu viết cái gì đó.

Triệu Chanh đứng ở cửa sổ làm việc, thấy ánh sáng biến đổi người trẻ tuổi hơn ở bên trong đã nhận ra ngay, ngẩng đầu nhìn lên.

Khi nhìn thấy Triệu Chanh, đồng chí trẻ tuổi hơi sửng sốt, sau đó anh ta đặt bút xuống khoanh tay lại, dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm vào Triệu Chanh, dường như là đang xác định điều gì đó, hoặc là quan sát thứ gì vậy.

"Đồng chí, cô có chuyện gì sao?"

Triệu Chanh có cảm giác là thái độ của đối phương có chút kỳ quái, nhưng mà cô không nhận thấy ác ý cũng như không thấy không thoải mái cho nên vẫn bày ra thái độ thân thiện nụ cười tươi tắn, nói giọng thật trong trẻo dễ nghe để mong nhận được thiện cảm của toàn bộ nhân viên đang làm việc, đến lúc đó có thể thuận lợi xử lý vấn đề của cô: "Đúng vậy tiểu ca, tuần trước em có tới đây một lần hỏi về chuyện sổ hộ khẩu rồi. Em tên là Triệu Chanh, Chanh trong quả cam chanh. Nhà mẹ đẻ đã đưa cho em sổ hộ khẩu, hôm nay em đến đây muốn làm chứng minh thư, xin hỏi bây giờ có thể đăng ký được không ạ?"



Vừa nói chuyện vừa nhanh chóng lấy sổ hộ khẩu ra, không chậm trễ chút nào. Thái độ như vậy khiến cho nhân viên công tác đang thiếu kiên nhẫn tốt hơn đôi chút.

Những điều này đều là do Triệu Chanh đúc kết lại rút ra kinh nghiệm sau bao lần lo liệu mọi việc. Không còn cách nào, tuy dân chúng vẫn thường mắng một vài đơn vị công tác làm việc không đến nơi nhưng thời điểm bản thân cần xử lý vấn đề gì đó thì nhất định vẫn phải đối mặt với thái độ thiếu kiên nhẫn, giọng nói gay gắt của người ta thôi.

Có điều vận khí của Triệu Chanh hôm nay rõ ràng không tệ lắm, gặp được hai vị này có tính tình vô cùng tốt.

Người trẻ tuổi gãi lỗ tai, quay mặt đi ho khan một tiếng; rồi sau đó mới đưa tay nhận lấy sổ hộ khẩu từ tay Triệu Chanh xem xét: "Nếu như đã có sổ hộ khẩu rồi, ừm. . . Cô cũng đã được 20 tuổi, vậy thì đương nhiên có thể đăng ký. Cô đi theo tôi qua bên này, sang phòng bên cạnh chụp ảnh."



Triệu Chanh nghe xong rất vui vẻ, gọi anh à hết lần này đến lần khác để cảm ơn.

Đồng chí trẻ tuổi mím môi đứng lên, cúi đầu sửa sang lại cuốn vở cùng bút trước mặt xong, không có đáp lại lời cảm ơn của Triệu Chanh.

Thực ra thì anh ta muốn nói có thể đừng gọi anh ta là 'Anh' nữa được không, xưng hô này nghe thế nào cũng khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng, rất ngượng ngùng.

Mà bên cạnh còn có chú Trần ngồi trong phòng cùng anh ta nữa, nếu mở miệng nói ra ngược lại người trẻ tuổi cảm thấy càng dễ bị hiểu lầm hơn.

Chú Trần đang uống trà đọc báo thì ngẩng đầu lên cười híp mắt nhìn Đặng Kiêu, làm cho lỗ tai của Đặng Kiêu đều đỏ lựng hết cả, tựa như anh ta đã làm chuyện gì đó không thể để lộ ra ngoài vậy.

Triệu Chanh cảm ơn mà không được đáp lại cô cũng không thèm để ý, dù sao chuyện này cũng rất bình thường. Sau khi nhận được đáp án chắc chắn từ đối phương, cô vui vẻ rời khỏi cửa sổ văn phòng đi đến cửa để chờ anh ta ra ngoài.
Đặng Kiêu vừa bước ra đã gặp ngay ánh mắt sáng ngời trong suốt của Triệu Chanh đang đứng đó đợi anh ta, còn hỏi anh tên là gì nữa. Đặng Kiêu xoay lại kéo cánh cửa đóng lại, thuận miệng trả lời: " Tôi tên là Đặng Kiêu."

Họ Đặng?

Nụ cười của Triệu Chanh hơi cứng lại, trong mắt hiện lên chút phòng bị, thử thăm dò hỏi anh ta: "Anh Đặng, chứng minh thư của em đại khái chừng nào thì có thể lấy được? Có thể nào đến lấy sớm hơn một chút được không?"

Ngày hôm qua sau khi vị tiểu lãnh đạo bên kế hoạch hóa gia đình kia rời khỏi, Triệu Chanh lo về sau đối phương sẽ có sự chuẩn bị mà tới cho nên có tìm vài người trong thôn hỏi qua rồi, biết được đối phương tên là Đặng Hồng Tinh.

相关文章

最新评论