Lão nhị rút tay về,ệnVợƠiĐừngĐiNữaAnhSaiRồnhận định mỹ lão tam lập tức tiến lên thế chỗ, nâng Dương Họa Y lên cùng với lão đại ném cô vào trong căn phòng. “Chậc chậc, thật đáng tiếc, chúng ta không có phúc hưởng thụ.” “Phúc? Hai tên đần độn chúng mày, muốn giữ mạng hay là muốn đàn bà?” “Lão đại, không thể vừa muốn tiền vừa muốn đàn bà được sao?” Lão đại khinh bỉ nhổ nước miếng vào hai người bọn họ: “Đúng là cái thứ tầm nhìn hạn hẹp, đây là vợ của Nhan Từ Khuynh, nếu hôm nay chúng ta dám đụng vào, cho dù có thu được đống tiền từ cô cả thì cũng chưa chắc còn mạng để tiêu!” “Vậy thì người đàn ông đó đêm nay…” “Người đàn ông đó, sống hay chết liên quan gì đến chúng ta?” Lão đại nham hiểm nói: “Dù sao trong phòng cũng đã lắp camera, người cũng đã đưa đến rồi. Chúng ta sẽ rời đi sau khi kiếm được mười bảy tỷ rưỡi.” “Vẫn là lão đại chu đáo.” Dương Họa Y bị ném trên giường lớn trong phòng khách sạn, tác dụng của thuốc đã bắt đầu, cả người cô mỏi nhừ không chút sức lực, cô muốn chạy ra khỏi phòng, nhưng thậm chí không đủ sức đề cử động ngón tay của mình. Mắt cô dần dần mờ đi, cô cố gắng mở to mắt, nhưng mí mắt vẫn không thể mở được. Lão đại liếc nhìn cô và ra chỉ thị: “Nhanh đi thôi, đừng làm hỏng chuyện.” Thuốc mới bắt đầu phát huy tác dụng mạnh đến mức khiến người ta cảm thấy thật yếu ớt. |