Nam Kình Thương nghe thế trong lòng rất lo lắng cho cô, sợ cô thật sự sẽ xảy ra chuyện gì:"Quyên Quyên! Hay là anh sắp xếp cho em mấy ám vệ nha phòng ngừa trước vẫn tốt hơn."
Hạ Tử Quyên lắc đầu từ chối:"Không cần đâu! Em có thể bảo vệ bản thân mình được, sau này em sẽ đề phòng cẩn thận hơn là được rồi."
Nam Kình Thương nhìn cô bằng ánh mặt cực kỳ ôn nhu, quan tâm lo lắng:
"Quyên Quyên! Em đã ăn cơm chưa? Em có muốn ăn gì không? Sau này em nhất định phải ăn uống điều độ thường xuyên nếu không lỡ chẳng may em gặp nguy hiểm thật thì em còn có sức chống đỡ."
Hạ Tử Quyên nghe anh nói thế liền mỉm cười xoa bụng mình:"Anh nhắc em mới đói đây này, chiều giờ em chưa ăn gì hết."
Nam Kình Thương đứng dậy kéo tay cô:"Để anh đưa em đi ăn."
Hạ Tử Quyên lập tức đứng dậy vui vẻ gật đầu:"Được! Tiểu Băng! Tiểu Vũ! Chúng ta đi thôi."