设为首页 - 加入收藏  
您的当前位置:首页 >Cúp C1 >Truyện Hoàng Cung Giả Đương Sự_ketqua bong da c1 正文

Truyện Hoàng Cung Giả Đương Sự_ketqua bong da c1

来源:Fabet编辑:Cúp C1时间:2025-01-11 04:11:38
Editor: Vân Nghiên 

“Chính giả,ệnHoàngCungGiảĐươngSựketqua bong da c1 khẩu ngôn chi, thân tất hàng chi. Kim tử khẩu ngôn chi năng thân bất hành, thị tử chi thân loạn dã. Tử bất năng...... Tử bất năng...... Tử......” 

“Tử bất năng trì thân, diên năng trì quốc chính?” Hoàng hậu tiếp lời. 

Nàng rất hiếm khi tỏ ra bất mãn như thế, cho nên hoàng đế đang ngồi học thi từ vẻ mặt vô cùng khổ sở. 

“Hoàng hậu, đừng hỏi nữa mà, trẫm nói rồi, thật sự trẫm đã thuộc từ lâu rồi, chỉ là nàng không nhớ thôi, trẫm thuộc thật rồi mà!” 

“Cho dù là như vậy, phải chắc cái cũ mới có thể tiếp thu cái mới, ôn lại một lần cũng tốt. Nhưng người xem đi, hiện tại không phải người cũng không nhớ ra sao?” 

Hoàng hậu cảm thấy việc mình không nhớ hoàng đế đã thuộc qua mấy cuốn thư từ này chẳng có vấn đề gì cả, trái lại, việc hoàng đế không nhớ rõ những gì mình đã thuộc qua mới là chuyện lớn. 

“Hay là hôm nay đến đây thôi, trẫm mệt rồi, ngày mai còn phải lâm triều đấy!” 

“Không được, không thuộc hết chương này thì không được ngủ!” 

Hoàng hậu kiên quyết không thỏa hiệp, giống hệt như tính cách mười mấy năm về trước khi nàng mới nhập cung, hoàn toàn không xét chút nào đến ngữ khí thương lượng của hoàng đế, hoàng đế đành phải nhẫn nhịn véo mạnh vào tay mình một cái, tự nhủ bản thân cần phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không nên nổi nóng với vị thê tử đã chung sống với mình hơn mười năm này. 

Aizz, tất cả chuyện này………. phải kể lại từ đầu…….. 

Đại khái khoảng hai tuần lễ trước, hoàng hậu luôn văn minh thanh nhã đột nhiên bước hụt một cái, sau đó vô tình đụng trúng phải cái cột. Tuy rằng lúc đấy không phát hiện ra điều gì không ổn, nhưng dựa vào thân phận phi phàm của đương sự thì chuyện này đã đủ để phát triển thành tai nạn ngoài ý muốn nhất trong năm, vậy nên thái y vội vàng được truyền đến bắt mạch cho hoàng hậu. 

Lúc kê thuốc ngự y cũng chỉ cho mấy loại bổ xương tán bầm tiêu sưng linh tinh mà thôi, còn hoàng đế vừa nghe báo hoàng hậu tỉnh lại đã ném hết ngự y sang một bên, lập tức chạy vào trong Hoàn Khôn cung. 

Hoàng hậu nửa nằm nửa ngồi trên giường để một đám thị nữ hầu hạ chải mái tóc dài một cách ngay ngắn, chỉ là trên mặt nàng có chút mơ hồ. Nhất là khi chạm đến tầm mắt của hoàng đế, nét mơ hồ ấy lại càng rõ rệt hơn cả. 

Trong ánh mắt luôn sáng rực của hoàng hậu đột nhiên xuất hiện đủ các loại biểu cảm kinh ngạc, khiếp sợ, không tin nổi, hoang mang hoảng loạn, đợi tới lúc hoàng đế bị ánh nhìn lẫn lộn này nhìn tới mức có chút sợ hãi thì hoàng hậu mới do dự mở miệng. 

“Hoàng thượng?” 

“Phải..... A......” 

“Hoàng thượng? Hoàng thượng? Sao có thể như thế? Sao hoàng thượng lại trẻ như thế được!” 

Câu nói cuối cùng kia hẳn là một câu cảm thán rồi, không phải là dạng nghi vấn nữa. 

Ngữ khí hoài nghi mà hờ hững kia của hoàng hậu khiến cho cả ngay cả hoàng đế cũng bất chợt tự hỏi bản thân rằng mình có đúng thật là hoàng đế không? Hay chỉ đang nằm mơ? 

Sau này nghĩ lại, ai cũng công nhận hoàng hậu chỉ ngã nhẹ một cái mà đã làm cho hậu cung loạn cào cào một trận. 

“Hài tử a!! Con sao vậy? Sao mới chỉ không gặp có một lát đã thành ra thế này!” Thái hậu ôm hoàng hậu khóc thương tâm hết sức, cũng không biết là vì vận đen đột nhiên đâm trúng hoàng hậu, hay là bởi vì câu nói “Bà lão này bà là ai?” của nàng đã chọc đúng vào nỗi đau trong lòng thái hậu. 

Hoàng hậu bị thái hậu ôm chặt, hơn nữa cũng đã đại khái hiểu rõ một số vấn đề, đó là: vị phu nhân thoạt nhìn quá độ ngũ tuần này chính là mẹ chồng của nàng, trước đây là hoàng hậu, hiện tại là thái hậu. Còn cái người trước đó bị nàng hiểu lầm là tiên đế cải lão hoàn đồng cũng không phải là trượng phu của mẹ chồng, mà là trượng phu của chính nàng, đương nhiệm hoàng đế. 

Đúng vậy, nói tới đây thì hẳn mọi người cũng đã hiểu. Sau khi trải qua cú va chạm thoạt nhìn không xảy ra thương tổn nào kia, hoàng hậu đã mắc phải một hội chứng xuất hiện như cơm bữa trong hàng loạt tác phẩm văn nghệ bi tình – hội chứng mất trí nhớ – hơn nữa còn là loại mất trí nhớ có chọn lọc thời gian. Hoàng hậu hiện tại đã không còn nhớ những chuyện xảy ra trong vài năm gần đây, ở trong cấu tạo tổ chức trí nhớ đã tự ngộ nhận bản thân vẫn còn là một giai nhân thanh thuần ngây ngô vừa bước vào tuổi dậy thì, cùng lắm là nhớ lại lần tham gia sự kiện tuyển tú hoàng gia đông cung thái tử phi mà thôi. 

Về phần đã thành thân —— căn bản là không thể!! 

Tuy nhiên là, khi đối mặt với gương mặt phong vận cùng thành thục đều có thừa, duy chỉ thiếu vẻ ngây ngô thẹn thùng của bậc hoàng hoa khuê nữ, hoàng hậu không thể không thừa nhận chuyện bản thân trong nháy mắt đã đánh rơi tuổi thanh xuân quý giá là sự thật khó mà chối cãi, nhưng mà “thừa nhận” với “nhận” lại khác nhau không ít đâu.

“Hoàng hậu nương nương người……. có lẽ là do vết thương ở đầu lúc nãy, cho nên hiện tại có chút hồ đồ………” 

Lão ngự y mặt như ngày tận thế cúi đầu bẩm báo. 

Vừa nãy lúc ông chẩn mạch cho hoàng hậu, vốn là không nhìn ra điều gì không ổn, hiện giờ vì hoàng hậu đột nhiên lại mơ mơ hồ hồ như vậy, ông đành phải đổ lỗi cho việc đập đầu vào cột, dù sao ông cũng đã nghe qua nhiều trường hợp bị đập đầu đập đến choáng váng rồi. 

“Hồ đồ? Sao có chuyện hồ đồ kiểu như vậy!!” 

Hoàng đế rất tức giận, rõ ràng khả năng nhận thức của hoàng hậu đã không còn được như truớc, đã thế tự nhiên còn hướng hắn hô to “Bách niên Vạn tuế”! Chỉ còn thiếu nước ba quỳ chín lạy nữa thôi đấy!!(*) 

(*)ba quỳ chín lạy có lẽ là lễ phải thực hiện đối với bậc bề trên, ví dụ như cha mẹ, ông bà,… còn hoàng hậu là người có vai vế được coi là sánh ngang với hoàng đế, không phải hành lễ này. 

“Vậy ngươi nói xem nên làm gì bây giờ?” 

Câu hỏi của hoàng đế hiển nhiên đã đẩy thái y vào thế khó. Ông tuy đã từng nghe qua việc sau khi bị đập đầu đã biến thành một kẻ ngốc, nhưng lại chưa từng nghe ai nói phải làm thế nào mới có thể chữa khỏi. Nghĩ đến đây, lão ngự y không khỏi đưa tay lau mồ hôi đang chảy đến lạnh toát sau gáy, nội tâm mếu máo không hiểu tại sao bệ hạ nhà mình lại cứ thích bày ra mấy việc hành hạ giai cấp đi làm công ăn lương như ông thế cơ chứ. 

“Có lẽ……….. có thể lại sử dụng một chút tác động………” 

“Gì cơ?!” 

“Cái đó…… Bởi vì khi phần đầu bị chấn động, một chỗ nào đó đã bị tổn thương, tục ngữ đã nói ………. gỡ chuông phải tìm người buộc chuông………. cho nên…….” 

“Cho nên ngươi cảm thấy tốt nhất nên để hoàng hậu đập đầu thêm một cái nữa?” 

Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói, nghe ý tứ có vẻ như thái y chỉ cần gật đầu một cái thì hắn sẽ lập tức sai người đập cho đầu ông ta nở hoa luôn. 

“Không không không không, ý thần nói, nói…. có lẽ là nên thử một số phương pháp tác, tác động khác, ví dụ như gây giật mình……..” 

Ngự y đương nhiên sẽ không ngu tới mức đi lấy đầu mình ra để thí nghiệm, trong lúc cấp bách liền nói ra mấy phương án. Có rất nhiều phương pháp trị liệu, như là châm cứu, mát xa, tái hiện một phần trí nhớ,….. tuy rằng không hẳn là nhằm vào mấy triệu chứng kiểu thế này, nhưng mà nghĩ đến chuyện cả một thế hệ danh y nhà ông cũng chỉ còn một mình mình sống sót, aizzz, chẳng nhẽ lại để bị dọa mà chết sao? 

“Giật mình?” 

Cái này lại làm khó hoàng đế rồi. Người luôn can đảm cẩn trọng như hoàng hậu thì còn có thứ gì có thể khiến nàng giật mình được đây? Nhưng mà cũng phải nói, mấy cái can đảm với cẩn trọng đấy hoàng đế hắn mới chỉ chứng kiến sau khi hai người thành thân thôi, ai biết cái bộ dạng hoàng hoa khuê nữ của nàng là như thế nào chứ? 

Vì thế hoàng đế suy nghĩ vòng vo một lát, sau đó liền bật ra một ý…….. 

“Người đâu, đi truyền các vị hoàng tử công chúa lại đây.” 

~~~~~~~ 

“Hoàng hậu, đây là đại nữ nhi của nàng, Trinh Phong.” 

Hoàng đế trịnh trọng đem đại công chúa đưa đến trước mặt hoàng hậu, hắn tuyệt đối tin tưởng rằng ngoài chuyện mình đã phụ thê tử mà bản thân không chịu thừa nhận ra thì một đứa nhỏ hàng thật giá thật cũng tính là một tác động lớn, mà hoàng đế cũng nhận được một biểu cảm đúng như tưởng tượng, mặt hoàng hậu đã đông cứng trong nháy mắt. 

“Nữ, nữ, nữ, nữ, nữ nhi?!” 

“Đúng vậy, còn đây là Tiễn nhi.” Hoàng đế tiếp tục đưa nhân tố tác động số hai tới trước mặt hoàng hậu “Thế nào, có nhớ ra được gì không?” 

Hoàng hậu nhìn nhìn, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng oa một tiếng khóc ầm lên 

“Trong sạch của ta ơiiiiiii!!!! Cứ như vậy mà mất đi rồi!!!!” 

Đáp lại kỳ vọng của hoàng đế chính là một cái kết quả như vậy. Hoàng đế cau mày trừng mắt liếc thái y một cái, hàm ý là cái phương pháp cởi chuông của ngươi đấy, chẳng ra làm sao cả. Ngự y mồ hôi vã ra như mưa mùa hạ, chỉ có thể ngậm miệng, không dám nói gì nữa. Trái lại là tiểu Tiễn cẩn thận dựa vào trong lòng mẫu thân mà nhẹ nhàng an ủi. 

“Mẫu hậu, ‘trong sạch’ là gì vậy ạ? Giống như rau xanh và cải trắng sao? Không có thì không có, có gì mà phải đau lòng?” 

Hoàng hậu đang khóc vô cùng nhiệt tình, đột nhiên lại ngây ra. Nàng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn tiểu Tiễn, lại nhìn nhìn hoàng đế, tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng mà bề ngoài bé trai này thật sự quá giống mình, có điều……….. 

“Hoàng thượng, đây thật sự là con ta sao? Sao ta cứ cảm thấy…….” 

Hoàng đế chân thành gật đầu, ý bảo hoàng hậu đừng nói thẳng ra. Đối với tấm lòng dành cho đứa con không di truyền được tí tế bào não giống mình nào của hoàng hậu, hoàng đế cũng tràn đầy thông cảm, ngoài ra còn không hiểu được lý do tại sao. 

“A? Thế…….. còn mấy đứa nhỏ bên kia? Cũng là con ta sao?” 

Hoàng hậu nghẹn ngào dụi dụi mắt, bỗng phát hiện cạnh đó còn có ba bé gái xinh đẹp nữa, nếu nói là mình sinh thì tuổi chúng…. hơi bị lớn thì phải. Hoàng hậu lúc này có chút khẩn trương. 

“Không phải, đó là……… mấy….. mấy đứa con người quen…….” 

Lời nói vốn đã yếu ớt rồi lúc ra đến một nửa lại bắt đầu vòng vo. Đôi khi đầu óc của hoàng đế cũng khá là tâm lý, hắn đương nhiên sẽ không trơ mắt để hoàng hậu biết rõ một sự thật rằng mình chính là “mẹ của con hắn”(*), ngoài ra còn sự thật nàng là người đứng đầu tam cung lục viện……… Vẫn là để đấy sau này nói thì hơn. 

(*)hoàng tử công chúa dù là ai sinh ra nhưng đều phải gọi hoàng hậu một tiếng mẫu hậu. Ở đây tức là vừa là mẹ của con do nàng sinh ra, vừa là mẹ của con do người khác sinh ra. 

“Hoàng hậu nương nương, Dự Lâm vương tới thăm người.” 

“Dự Lâm vương?” 

“Vâng, là ngũ điện hạ.” 

Cung nữ biết hiện tại đầu óc hoàng hậu không được tốt cho lắm, liền hợp thời nói thêm một câu, tuy nhiên trong não hoàng hậu vẫn chỉ hình thành nên mấy khoảng trí nhớ mơ mơ hồ hồ. Khoảng thời gian trước khi thành thân, nàng đã từng theo mẫu thân vào cung, lúc ấy đã nhìn thấy một đứa bé trai có vẻ hơi chậm chạp luôn bị chế nhạo là kẻ ngu đần, có người nói đó chính là ngũ hoàng tử. Vì thế khi Dự Lâm vương tiến vào đình hóng mát, hoàng hậu căn bản không thể so sánh được đứa trẻ nhiều năm về trước cùng với người đàn ông này có điểm nào giống nhau, nghĩ lại mới thấy, mọi chuyện đúng là giống như biển rộng hóa nương dâu. 

Bởi vì khoảng cách tâm lý quá xa, hoàng hậu cùng Dự Lâm vương không tìm ra đề tài nào mang tính cộng đồng chung để nói, chỉ có thể ngượng ngùng cười xã giao “Đã lâu không gặp.”, thật ra thì đã lâu của hai người chỉ cách lần gặp mặt gần nhất có hai tuần lễ mà thôi. Nhưng mà Dự Lâm vương lại khách khí hết sức, thành tâm mở miệng an ủi mấy câu linh tinh bình thường mọi người hay nói là “Nhất định sẽ mau khỏi hẳn”. 

热门文章

    1.3296s , 7185.6875 kb

    Copyright © 2025 Powered by Truyện Hoàng Cung Giả Đương Sự_ketqua bong da c1,Fabet  

    sitemap

    Top