"Hả.Tiểu Phương sao con lại ở đây?ệnTiếngChuôngNgàyĐôkq chelsea"
Nhâm Liễu Phương nhìn lên Khánh Hữu Tuấn tay lau nước nước lắc đầu
"Con...con. lên đưa trà cho 2 người ạ"
"Con...con đã nghe thấy hết rồi sao Tiều Phương"
Nhâm Liều Phương tới nằm lấy áo Khánh Hữu Tuẩn
"Vâng...vâng..chú Khánh có thật là mẹ con vẫn còn sống không?"
Khánh Hữu Tuấn cúi xuống lấy tay gạt nước mắt trên đôi mắt của Nhâm Liễu Phương và nở nụ cười mỉm
"Đúng vậy, mẹ con vẫn còn sống...thế nên con đừng buồn quá"
"Bây giờ ta phải tới bệnh viện, còn về mẹ con ta sẽ đích thân tìm kiếm"
"Thế nên Tiểu Phương con hãy vui lên và đợi ta nhé"
Nhâm Liễu Phương nghe thấy vậy đã oà lên khóc liên tục gật đầu
"Vâng..vâng..hức.chú Khánh"
"Con...con hức.cảm.hức..ơn chú"
"Được rồi, tiểu Phương ngoan đừng khóc"
Sau đó Khánh Hữu Tuấn liền xuống nhà ra ngoài đi tới bệnh viện
Bà Nhâm cũng đi tới bên cạnh ôm Nhâm Liễu Phương mà an ủi
"Phương Phương ngoan hãy đợi tin của cậu ấy"
"Tốt quá rồi nhỉ Phương Phương, mẹ con vẫn còn sống...bà..bà cũng rất vui"
"Bà bà"
Khánh Vỹ Tĩnh ở dưới nhà nghe thấy tiếng khóc cũng chạy lên ngơ ngác hỏi
"Phương Phương, bà Nhâm..."
"Phương Phương sao cậu lại khóc thế này?"
"Tĩnh Tĩnh?"
Nhâm Liễu Phương liền chạy tới ôm Khánh Vỹ Tĩnh khiến cậu bỗng đỏ mặt lên
"Tĩnh Tĩnh tớ vui quá...tớ vui quá"
|