“Gia đình chúng ta thật sự phải tan.” Vạn Dung nghẹn ngào nói tiếp.
“Mẹ…Có chuyện gì?ệnSauKhiBịVảMặtNữPhụTrèoCaoCóĐượcNamChíkqbd afc champions league” Lòng Mộc Trạch Tây nóng như lửa đốt, vuốt lưng cho mẹ rồi ngồi xuống.
Vương Đại Bằng từ trong phòng đi ra, tay cầm một phần tài liệu với vẻ mặt nghiêm túc và trang nghiêm.
“Công dân Mộc Trạch Tây, xin mời bạn đọc Thỏa thuận bảo mật an toàn quân sự quốc gia, sau khi bạn ký tên họ và đóng dấu thì mới được nghe tiếp cuộc đối thoại. Bạn có đồng ý ký tên hay không? Và chịu trách nhiệm pháp lý tuân thủ thỏa thuận quân sự?”
Mộc Trạch Tây hiếm khi nhìn thấy anh Đại Bằng như vậy, cô ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, chắc là về em trai Mộc Kiến Hiền.
“Tôi, Mộc Trạch Tây đồng ý ký tên! Tôi sẽ chịu trách nhiệm pháp lý tuân thủ thỏa thuận!”
“Xin mời đọc!”
Mộc Trạch Tây cung kính tiếp nhận, sau khi đọc kỹ, ký tên và đóng dấu vân tay. Cô giao các phương tiện thông tin trên người ra, rà quét trên người cô cũng không tìm thấy bất kỳ máy nghe lén hay ghi âm nào khác.
Tiếp theo, Vương Đại Bằng nói tình hình.
Đôi mắt Mộc Kiến Hiền rất đặc biệt, khả năng phân biệt màu sắc cao hơn rất nhiều lần so với người bình thường. Việc anh tìm một tay bắn tỉa ẩn mình trong quần áo ngụy trang ở trong rừng có thể so với việc đãi cát tìm vàng.
Hơn nữa kỹ thuật bắn rất hiếm thấy và chính xác, hiện anh đang là một xạ thủ bắn tỉa siêu nổi tiếng trong trường quân đội.
Vì tài năng xuất chúng của mình, Mộc Kiến Hiền đã được chọn để thực hiện một nhiệm vụ quân sự đặc biệt và cần phải bí mật đến một nơi nào đó. Nhiệm vụ là một hành trình dài, mong muốn 30 năm.
Đối với những nhân tài như thế này, để đề phòng các tổ chức phạm tội trả thù gia đình họ thì việc che giấu và bảo vệ an toàn cho người thân của họ cần phải được đảm bảo.
Mộc Kiến Hiền chưa đủ tuổi thành niên, tâm trí chưa đủ trưởng thành và ổn định. Vì để xem xét tính ổn định của việc này. Việc Mộc gia phải di dời lại càng cần thiết hơn.
Việc này vốn bình thường, nhưng nguyên nhân là do số lượng thành viên trong gia đình bị ghi nhầm.
Lúc trước khi Mộc Kiến Hiền nhập trường, một bộ phận nào đó đã sớm chuẩn bị xong hồ sơ bảo vệ người nhà.
Mà lúc ấy, Vạn Dung và Mộc Quan Kỳ đã ly hôn và sống riêng nhiều năm, dựa trên những suy xét này, công chức điều tra thực tế lúc đó cho rằng khả năng Vạn Dung tái hôn là rất cao nên họ đã quyết định chọn nhân số năm người.
Khi Mộc Tùng Sinh qua đời, Mộc Kiến Hiền vội về nhà chịu tang, quân đội lại gạch một vị trí theo lệ thường.
Đây là lý do tại sao Vương Đại Bằng lại khó nói ra với Mộc gia, bởi vì anh quá rõ tình hình của Mộc gia.
Hồ sơ đã được quyết định chỉ có thể làm theo hồ sơ chính thức, mà nhiệm vụ lần này của Mộc Kiến Hiền rất đặc biệt và bất ngờ, nếu tạm thời xin thêm một vị trí thì sẽ liên quan đến vấn đề cơ mật và bị điều tra kỹ lưỡng.
Nhưng thời gian đã không còn kịp, đêm nay sẽ sơ tán.
Cho nên Mộc gia phải có một thành viên không thể đi theo đội và sẽ bị che giấu bởi sự sắp xếp khác.
Vạn Dung lau nước mắt, hoàn toàn hối hận, “Bây giờ mẹ rất hối hận khi nhận giấy li hôn với cha con. Nếu không cũng đã không xảy ra chuyện như vậy!”
Mộc Trạch Tây nghe xong, cô cũng đau lòng và không thể chấp nhận, sao người một nhà có thể bị chia cắt trong 30 năm?
“Mẹ không được đi, cha con vốn là người cố chấp, không thể thuyết phục nên ông ấy sẽ không muốn đi, tính cha con trầm mặc nhưng khi nói việc quan trọng thì ông ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với em trai con bằng cách công chứng! Ông ấy sẽ ở lại. Nhưng quan hệ huyết thống nào có thể đoạn tuyệt!”
Chiếu theo tình cảm của cha đối với mẹ, quả thực ông có thể làm như vậy. Mộc Trạch Tây cũng đau đầu, thật là một mớ hỗn độn.
Vạn Dung rất kích động, “Bà nội con sao có thể không thương con trai mình, bà sẽ càng khăng khăng nói vợ chồng tuyệt đối không thể chia lìa. Bà sẽ bị che giấu bởi sự sắp xếp khác. Nhưng bà con thương các con rất nhiều! Mẹ còn trẻ, mẹ có thể chờ 30 năm sau gặp lại con trai, nhưng bà con có chờ đến ngày chúng ta gặp lại nhau hay không?!”
“Không được! Như vậy không được! Chẳng lẽ không còn cách nào khác?” Mộc Trạch Tây cũng kích động, nhưng cô không quên rút khăn giấy lau nước mắt cho mẹ.
“Có cách.” Vương Đại Bằng nói.
“Anh Đại Bằng nói nhanh lên!”
Lúc này Vạn Dung và Vương Đại Bằng đều nhìn Mộc Trạch Tây.
Vương Đại Bằng đã nghĩ ra cách tốt nhất và đã thảo luận với người lớn trong Mộc gia.
Đó chính là quan hệ thông gia.
Vương Đại Bằng cũng được chọn cho nhiệm vụ bí mật kia, tạm thời ở bên ngoài, nửa năm sau mới đến chỗ Mộc Kiến Hiền.
Vương Đại Bằng đề nghị cho Mộc Trạch Tây đi theo sống với anh trong quân đội một thời gian, vượt qua vòng xét duyệt. Sau đó xin đăng ký kết hôn trong quân đội, lấy thân phận vợ Vương Đại Bằng để đi theo.
Đầu óc Mộc Trạch Tây chợt trở nên trống rỗng khi nghe thấy cách này, hô hấp cứng lại.
Đại Bằng sợ làm Mộc Trạch Tây sợ hãi nên vội trấn an cô, “Em đừng sợ, em và anh Đại Bằng chỉ là quan hệ vợ chồng trên pháp luật.”
“Đúng! Chỉ là quan hệ pháp luật! Sau này sẽ tìm cách hóa giải!” Vạn Dung phụ họa. Mặc dù Vương Đại Bằng tốt nhưng bà rất kính trọng nghề nghiệp của Vương Đại Bằng và hôn nhân quân đội.
Nhưng Vạn Dung hiểu con gái mình, cũng suy xét vì con gái nhiều hơn. Hôn nhân quân đội khó, đối với lực lượng đặc biệt giống như Vương Đại Bằng kết hôn 3 năm, 2 năm 11 tháng không gặp thì lại càng khó hơn, thật sự không thích hợp với những người chỉ là người bình thường giống như Mộc Trạch Tây.
Vương Đại Bằng thận trọng nói, “Nhóc Tây, hy sinh đều ở em, tùy thuộc vào nguyện vọng cá nhân của em.”
Mắt Mộc Trạch Tây lấp lánh, trả lời một cách khẳng định, “Em đồng ý. Em chỉ muốn cả nhà đoàn tụ.”
Vấn đề đã được giải quyết, nhưng Mộc Trạch Tây không thể ngừng chua xót và đau buồn. Cô nghĩ về Nghiêm Kỷ, vô thức vuốt bụng, con nên làm sao đây…
Vương Đại Bằng gật đầu, sắp xếp những công việc còn lại.
Em trai út Mộc Tư Tề trực tiếp chuyển trường. Còn Mộc Trạch Tây thì học trường đặc biệt, lại đang học lớp 12, vì tính toán cho tương lai sau này của Mộc Trạch Tây, cô sẽ tiến hành học ở nhà.
Lúc này trong lòng Mộc Trạch Tây lại càng run lên, giống hệt như việc Nghiêm Kỷ sắp xếp cho những ngày tháng lớn sau này của Mộc Trạch Tây…
Cuối cùng Vương Đại Bằng nói, “2 giờ sáng ngày kia sẽ có quân đội bí mật đến đón. Xin hai người hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Sau khi Vương Đại Bằng rời đi, mẹ con hai người lẳng lặng ngồi đó, yên lặng không nói gì.
Gia đình lại phải đổi chỗ ở, hơi không muốn rời xa.
“Mẹ…” Mộc Trạch Tây do dự mở miệng.
Tất cả thông tin tài liệu về Mộc gia ở trong nhà đều bị xóa sạch, Vạn Dung thu dọn album ảnh của gia đình, những thứ bọn trẻ mặc và dùng khi còn nhỏ.
Vạn Dung ngẩng đầu nhìn Mộc Trạch Tây, “Mẹ không muốn những thứ kia, mẹ chỉ muốn cả nhà chúng ta ở bên nhau.”
Mộc Trạch Tây biết, những gì mẹ đang nói là về Nghiêm Kỷ…
Vương Đại Bằng nhận được cuộc gọi từ Mộc Trạch Tây, cô nói có việc rất quan trọng muốn nói với anh. Vương Đại Bằng quay lại.
Mộc Trạch Tây hẹn anh ở một công viên nhỏ yên tĩnh, ngay khi Vương Đại Bằng vừa ngồi xuống ghế đá, anh đã phát hiện tâm trạng Mộc Trạch Tây rất không bình thường.
“Anh Đại Bằng, không có vấn đề gì khi nhà em chuyển nhà, nhưng em có một vấn đề không biết nên giải quyết thế nào.” Mộc Trạch Tây hơi nghẹn ngào khi nói.
Tâm Vương Đại Bằng bay lên, “Nhóc Tây, em nói đi, không sao.”