Truyện Song Hậu_các trận đấu ngoại hạng anh

作者:Cúp C1 来源:Cúp C1 浏览: 【】 发布时间:2025-01-13 04:31:30 评论数:
"Tiểu thư,ệnSongHậcác trận đấu ngoại hạng anh ngày mai tân hậu sẽ vào cung, nghe nói Hoàng thượng muốn đích thân nghênh đón. Mất hậu vị rồi, tiểu thư, ngày sau chúng ta phải làm gì trong cái hoàng cung này đây? Tại sao người không những không có ý định đấu tranh mà còn dễ dàng trả lại hậu vị kia chứ?" Diệp Mạnh lo lắng hỏi, cô không rõ tiểu thư nhà cô có điểm gì không tốt, vậy mà Hoàng thượng lại không chút niệm tình xưa, bắt nương nương nhường lại hậu vị. Tiểu thư nhà cô có thể nói là dung mạo cử thế vô song, tính tình ôn lương, đoan trang hiền thục. Ngày còn là Hoàng hậu, quản lý hậu cung, vì Hoàng thượng phân ưu san sẻ, xử lý mọi chuyện của hậu cung một cách trật tự, toàn bộ hậu cung trên dưới không tìm ra bất kỳ điểm nào sai trái, ngay cả triều thần của tiền triều ai nấy cũng phải ca tụng. Cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao. Hoàng thượng đúng là kẻ bạc tình bạc nghĩa, khi xưa, thành hôn với tiểu thư nhà cô vì ngôi vị hoàng đế, đến nay đế vị đã ổn liền qua cầu rút ván.

Hoàng thượng nói muốn lập tân hậu, cả triều lên tiếng phản đối, cũng ngay lúc Hoàng thượng và triều thần đang tranh cãi, vậy là tiểu thư nhà cô có ý chủ động nhường lại hậu vị cho tiểu thư nhà họ Liễu kia. Kết cục còn chưa ngã ngũ, tiểu thư nhà cô chưa chiến mà đã hàng. Mất hậu vị, sau này tiểu thư làm sao có thể tự lo cho mình ở hoàng cung, làm sao có thể tránh đi sự nhạo báng và ánh mắt khinh miệt từ người khác. Nếu như Hoàng thượng đã không còn bận tâm đến tình cảm và thể diện của tiểu thư, cô cảm thấy, chi bằng tiểu thư cứ tranh giành quyền lợi cho bản thân bằng bất cứ giá nào, cùng lắm thì sống trong lãnh cung. Dưới cái nhìn của Diệp Mạnh, khi tiểu thư nhà cô mất đi hậu vị thì mặt mũi dường như cũng mất hết, so với bị nhốt ở lãnh cung lại chẳng khác gì.

"Tranh giành? Tranh giành thế nào?" Diệp Khuê Thần tự giễu mà hỏi lại, nàng làm cách nào để tranh giành với tình cảm son sắt trong lòng của Hoàng thượng, tự mình dâng lên ngôi vị Hoàng hậu, ít ra còn giữ lại được cho mình chút thể diện, cũng chính là để cho Hoàng Thượng còn chút áy náy trong lòng, chẳng lẽ thật sự phải chịu đựng cho đến khi Hoàng thượng phế nàng đi hay sao? Nếu như là trước kia, nàng còn có đôi chút chờ mong vào Dương Chiêu, nhưng bây giờ xem như nàng đã rõ, cho dù nàng có làm nhiều bao nhiêu, có làm tốt đến thế nào, có hết lòng với người này ra sao thì cũng không thể nào lọt được vào mắt hắn. Bản thân nàng nên biết thức thời để không làm vật chắn trên con đường của hắn.

"Lẽ nào ta cứ chịu như thế này?" Diệp Mạnh phẫn hận, bất bình hỏi.

"Thân ta sáu tuổi đã vào cung, tuy được Hoàng hậu nuôi dưỡng bên người, nhận được sủng ái từ Đế hậu, nhưng lúc nào cũng phải cẩn thận dè chừng, một chút sơ hở cũng không dám để lộ. Đế hậu, nhưng lúc nào cũng phải cẩn thận dè chừng, một chút sơ hở cũng không dám để lộ. Có lẽ mất đi hậu vị, với ta mà nói, là họa nhưng cũng là phúc, ta không cần phải dè chừng hay lo sợ. Hiện giờ ta chủ động nhường lại hậu vị, ít nhất vẫn còn là phi, tuy mặt mũi không còn nhưng Hoàng thượng sẽ có đôi chút áy náy với ta, có được chút áy náy này của Hoàng thượng cũng không đến mức quá chật vật. Nếu như ta thể hiện sự câm giận và bất bình, Hoàng Thượng lại cho rằng ta có chi tâm muốn tranh đoạt, e là sẽ câm hận ta. Không nhận được sủng ái từ Hoàng đế, cho dù có là Hoàng hậu thì thế nào? A Mạnh, quên đi, đừng tranh giành, chúng ta không đủ sức để tranh giành." Trái lại Diệp Khuê Thần lại là người khuyên bảo thị nữ Diệp Mạnh bên người mình.

"Tiểu thư, tại sao người lại khuyên bảo em chứ, người thật sự không để ý đến sao?" Diệp Mạnh rơi nước mắt thay cho tiểu thư nhà mình, tiểu thư nhà cô tôn quý đến cỡ nào nhưng lại vì Hoàng Thượng mà nhận hết tủi nhục.

Diệp Khuê Thần chỉ ôn nhu mà cười, nàng nhìn Diệp Mạnh rồi lắc đầu, nàng không để ý nhiều đến ngôi vị Hoàng Hậu kia, cái mà nàng để tâm chính là nàng và Dương Chiêu cũng đã là phu thê nhiều năm, thế nhưng bản thân lại chưa từng có được một chút tình cảm từ Dương Chiêu, nàng tò mò về dáng vẻ của cô nương làm cho Hoàng thượng tâm tâm niệm niệm, nàng không biết bản thân mình thua kém cô nương kia ở điểm nào, có lẽ vẫn còn đôi chút không cam lòng. Dương Chiêu đã như vậy, nàng cũng chẳng hy vọng, tình nghĩa phu thê của gia đình đế vương vốn chính là điều xa vời, có lẽ chỉ có tình cảm ái ân giữa di phụ và di mẫu mới đáng là điều tưởng niệm.