Tri ân người lái đò Tri thức ngày xưa trở lại đây,ổnghợpbàithơngàytặngthầycôýnghĩanhấtnăkết quả của la liga Ân tình sâu nặng của cô thầy! Người mang ánh sáng soi đời trẻ; Lái chuyến đò chiều sang bến đây? Đò đến vinh quang nơi đất lạ; Cám ơn người đã lái đò hay! Ơn này trò mãi ghi trong dạ… Người đã giúp con vượt đắng cay! Nguyễn Trung Dũng Bụi Phấn
Thầy con giờ đã già rồi Mắt mờ, chân yếu, da mồi còn đâu Phấn rơi bạc cả mái đầu Đưa con qua những bể dâu cuộc đời Mỗi khi bụi phấn rơi rơi Thầy gieo mầm hạt những lời yêu thương Cho con vững bước nẻo đường Hành trang kiến thức, tình thương của thầy Biết bao vất vả, đắng cay Gạo tiền, cơm áo, vòng quay cuộc đời Nhưng tâm thầy mãi sáng ngời Dựng xây sự nghiệp trồng người thanh cao! Trọn đời con mãi tự hào Cúi đầu cung kính... thương sao dáng thầy Dẫu đời xuôi, ngược đó đây Tim con ghi khắc lời thầy khi xưa Khuya rồi thầy đã ngủ chưa? Ngàn bông hoa thắm kính thưa... dâng thầy Cho con cuộc sống hôm nay Mừng ngày Nhà Giáo ơn thầy chẳng quên! Hoài Thương ***Hoa nở trên lối ưu tư Dòng đời khéo chọn nghiệp duyên Đưa đò tri thức con thuyền nhân văn Ươm cây từ đất khô cằn Một đời lo nghĩ, khuyên răn "nết người"! Tâm hồn chăm bón tốt tươi, Tưới câu nhân nghĩa, bao người nên danh. Con thuyền vượt sóng chòng chành Mái chèo lúc mỏi, liêm thanh dặn lòng! Khơi dòng câu cá nước trong Bất công chưa hết! Chạnh lòng niềm mơ Dòng sông luôn có bến bờ Người đi còn nhớ, người mơ...đợi gì? Một đời tận tụy, tâm tri Phấn vương khóe mắt để vì tương lai. Hiền nhân, tài chí, nghiệp dài, Cho đời hoa nở ngày mai - Ơn Người! ĐNT *** Nghe thầy đọc thơ Em nghe thầy đọc bao ngày Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà Mái chèo nghe vọng sông xa Êm êm như tiếng của bà năm xưa Nghe trăng thuở động tàu dừa Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời Thêm yêu tiếng hát mẹ cười Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra… Trần Đăng Khoa ***Cô Thầy Tôi Trong trường vất vả dạy đàn con Chẳng ngại gian lao quãng thân mòn Ló sáng bình minh cơm mãi vội Về đêm lịm tắt bữa chưa ngon. Âm thầm chỉ dẫn ơn luôn nhớ Lặng lẽ khuyên răng nghĩa vẫn tròn Áo đẫm mồ hôi toàn bụi phấn Cô Thầy khổ nhọc tựa ngàn non. Tứ Gia ***Thầy và chuyến đò xưa Lặng xuôi năm tháng êm trôi Con đò kể chuyện một thời rất xưa Rằng người chèo chống đón đưa Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều Bay lên tựa những cánh diều Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên Rời xa bến nước quên tên Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười Giọt sương rơi mặn bên đời Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông Mắt thầy mòn mỏi xa trông Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian... Nguyễn Quốc Đạt ***Người lái đò Một đời người - một dòng sông... Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ, "Muốn qua sông phải lụy đò" Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa... Tháng năm dầu dãi nắng mưa, Con đò trí thức thầy đưa bao người. Qua sông gửi lại nụ cười Tình yêu xin tặng người thầy kính thương. Con đò mộc - mái đầu sương Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày, Khúc sông ấy vẫn còn đây Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông... Thảo Nguyên ***Xin lỗi các em Tôi đâu phải người làm nông Cày xong đánh giấc say nồng một hơi Chuông reo tan buổi dạy rồi Còn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên. Trách mình đứng trước các em Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy! Rụng dần theo bụi phấn bay Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh Dẫu là lời giảng của mình Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang Dẫu là tiết học vừa tan Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi! Hiểu dùm tôi các em ơi Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ Cảnh đời chộn rộn bán mua Áo cơm nào dễ chi đùa với ai. Vờ quên cuộc sống bên ngoài Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen Dở hay, yêu ghét, trắng đen Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu Ai còn dằn vặt đêm sâu Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên Thật lòng tạ lỗi các em Hiểu ra khi đã lớn lên mai này! Trần Ngọc Hưởng ***Nghĩa cô thầy mãi không quên Bao năm tháng, nay ta giật mình tỉnh giấc Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương Những ngày vui của một thuở đến trường Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng. Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm Cô dạy con từng nét chữ vần thơ Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời Và duyên dáng của một người con gái. Tâm hồn con, một nỗi buồn dài Cô ôm ấp, xoa đầu khi con khóc Vầng trán cô những vần nhăn se sắt Âu yếm nhìn chúng con Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiền Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là “trại chủ” Và chúng con là những con cừu bé nhỏ Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la. Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp qua Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ Một tình thương bao la và vô tận Cô dành cả cho những con cừu nhỏ chúng con. Hiệp Hòa ***Lời ru của thầy Mỗi nghề có một lời ru Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này Lời ru của gió màu mây Con sông của mẹ đường cày của cha Bắt đầu cái tuổi lên ba Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu! Thầy không ru đủ nghìn câu Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời Tuổi thơ em có một thời Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm Như ru ánh lửa trong hồn Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây Thầy ru hết cả mê say Mong cho trọn ước mơ đầy của em. Mẹ ru em ngủ tròn đêm Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày Trong em hạt chữ xếp dày Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm Từ trong vòm mát ngôi trường Xin lời ru được dẫn đường em đi (Con đường thầy ngỡ đôi khi Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!) Hẳn là thầy cũng già thôi Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em Thì dù phấn trắng bảng đen Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình Đoàn Vị Thượng ***Người đi dệt ước mơ Chiều buông rộn tiếng ve ngân Bước chân thầy bỗng chậm dần đường xưa Một đời dệt thảm ước mơ Để em có một tuổi thơ huy hoàng. Đò đầy gánh ước mơ sang Đổ về bến hẹn vững vàng thầy trao Thời gian tựa giấc chiêm bao Quay đi ngoảnh lại đã vào tuổi ông. Cảm ơn bao ước mơ hồng Dưỡng nuôi ý chí khó không chịu lùi Hôm nay vững bước đường đời Nhờ công thầy đã một đời bón chăm. Tiêu ***Tấm Lòng Thầy Cô Lòng thầy nhân hậu thanh cao Bảng đen phấn trắng xiết bao nghĩa tình Thương tà áo trắng xinh xinh Học trò tinh nghịch ánh nhìn thơ ngây Cho dù vất vả đắng cay Đứng trên bục giảng vẫn say với nghề Đâu cần hứa hẹn tuyên thề Trái tim son đỏ đêm về trở trăn Quyết tâm vượt mọi khó khăn Cho thuyền cập bến an toàn ai ơi Các em đi bốn phương trời Dõi theo bạc tóc gởi lời yêu thương Phan Hạnh ***Suy nghĩ về ngày 20.11 Mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam "Tôn sư trọng đạo" trò nào dám quên Thầy cô như cha mẹ hiền Ươm mầm nhân cách con em nên người Rưng rưng khóe mắt ai ơi Thương thầy cô giáo những nơi bản làng Nơi có con suối vắt ngang Núi cao, rừng rậm ai màng... viếng thăm Nơi mà cuộc sống khó khăn Miếng ăn chưa đủ "đi thăm" bằng gì Thành phố quà bánh thiếu chi Hoa tươi, quà tặng, phong bì đâu lo Thôn quê khổ lũ học trò Thương thầy cô lắm nhưng lo thế nào Phụ huynh áy náy, nôn nao Gia cảnh là vậy, quà nào được đây Thầy cô trong những ngày này Lại đi thăm hỏi đó đây từng nhà Động viên, an ủi mẹ cha Cho con đi học để mà lớn khôn Nhà giáo - kỹ sư tâm hồn Nhưng sao gian khó còn hơn làm ngoài So bì có đúng, có sai Thực tế là vậy mấy ai tỏ tường Vài lời nhân Lễ Hiến chương Tôn vinh nhà giáo, chặng đường chông gai Tri ân tất cả những ai Ngày đêm nuôi dưỡng nhân tài mai sau Dằn lòng xin nói thêm câu Biết bao nhà giáo vùng sâu đang nghèo Xa quê, hoàn cảnh gieo neo Ai ơi hãy nghĩ một điều quan tâm Nguyễn Thành Công ***Nhớ công ơn thầy Làm sao quên được ơn thầy Công người dạy dỗ có ngày hôm nay Nét đầu thầy phải cầm tay Rèn con chữ viết mới ngay thẳng hàng Nhớ thầy nhớ chiếc đò ngang Tay thầy chèo chống đưa sang bao người Nhọc nhằn gian khổ vẫn vui Vì đàn em nhỏ vì đời mai sau Từng đoàn nối tiếp kề nhau Dựng xây đất nước sớm mau bằng người Non sông hùng vĩ đẹp tươi Có công thầy đã tô bồi ngày qua Nguyễn Văn Chiểu Phương Mai (Sưu tầm) Những bài thơ tràn đầy cảm xúc về tình thầy trò nhân ngày 20/11VietNamNet chia sẻ với bạn đọc một số bài thơ ấm áp và tràn đầy cảm xúc về tình thầy trò nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11. |