"Nói như vậy,ệnTôiĐoạtVaiChínhCôngTrongTiểuThuyếtĐamMỹChủThụkết quả bóng đá quốc gia hàn quốc tao vốn là một tên pháo hôi?" Đường Đường lười biếng đánh giá cái cục ánh sáng tự xưng là hệ thống này.
Người trước mắt có mái tóc đen hơi dài, làn da trắng nõn, đôi mắt trong vắt như một làn nuớc.
Anh có ngũ quan tinh xảo chuẩn gu thời nay, cho dù đang ngồi xếp bằng ở trong không gian trống rỗng của hệ thống cũng không để lộ nửa phần khủng hoảng hay chật vật, ngược lại rất bình tĩnh xuất trần.
(*) xuất trần: vượt ra khỏi trần tục. Giải nghĩa ra tưởng anh tôi xuất gia:))
Hệ thống vừa lòng xoay xung quanh anh: "Đúng vậy, bộ tiểu thuyết này nói về Úc Dương - một newbie không có chống lưng trong giới giải trí, là loại mô típ một bước lên trời, vậy mà không biết đi sai bước nào, kịch bản vốn là ảnh đế không cẩn thận uống phải ly rượu bị bỏ thuốc của cậu ta, cũng chính là cậu, Đường Đường. Vậy mà cậu lại không uống ly rượu kia, dẫn tới việc Úc Dương bị trúng dược, sau đó bị một tên đạo diễn có ham mê chơi SM áp dụng quy tắc ngầm, từ đó không gượng dậy nổi."
Đường Đường nghĩ nghĩ, mấy hôm trước trong bữa tiệc đúng là có một người tráo đổi ly rượu của anh, kết quả bị anh phát hiện sau đó đổi lại, không ngờ... Vị kia lại là vai thụ chính trong truyền thuyết.
Âm thanh máy móc của hệ thống tiếp tục vang lên: "Theo chân tướng không được ghi lại trong cốt truyện gốc thì tên đạo diễn đó vốn cảm thấy hứng thú với cậu nên đã sai khiến Úc Dương tráo rượu cho cậu, đổi lại ổng sẽ cho cậu ta diễn vai nam chính của một bộ phim điện ảnh đang hot xem như thù lao. Kết quả không rõ vì nguyên nhân nào mà cậu bị lệch khỏi tuyến cốt truyện, ngược lại khiến Úc Dương tự lãnh hậu quả xấu, bởi vậy sau khi cậu ta thân bại danh liệt mới liều mạng muốn đồng quy vu tận cùng cậu."
Đường Đường rủ mi mắt, khẽ cuời nghiền ngẫm một tiếng, âm thanh dễ nghe khiến lỗ tai nguời khác phát ngứa.
Đầu ngón tay cậu nhàn nhã gõ đầu gối, lười biếng nói: "Vừa rồi mày nói tao phải tranh đàn ông với vai thụ chính đúng không?" Tạm dừng động tác, Đường Đường chống cằm hờ hững đáp.
"Được thôi, nghe mày hết."
......
Lần đầu tiên xuyên qua cảm giác không tốt lắm, Đường Đường bò dậy từ trên giường lớn của nguyên chủ, huyệt thái dương một lần lại một lần nhói lên, anh nhắm mắt lại tiếp thu ký ức, phải sau một lúc lâu mới cau mày mở mắt.
【nhân vật pháo hôi thay đổi: Đường Đường, nhà Đường Đường là chủ một công ty mỹ phẩm, là xí nghiệp loại nhỏ, quy mô không lớn, nửa tháng trước nhà cậu dọn đến thành phố J để phát triển. 】
【 Ba của Đường Đường(*) già rồi mới có con, nhưng vì Đường Đường sinh non, từ nhỏ thân thể không tốt cho nên mãi không thể đến trường học. Nhà họ Đường tuy không thể coi là hào môn nhưng vẫn luôn yêu thương chăm sóc Đường Đường như châu như bảo, đến tận khi ba Đường sinh bệnh mới thảng thốt nhận ra mình già rồi, cũng không thể bảo vệ con trai được mấy năm nữa, chỉ có thể nhẫn tâm đưa tiểu thiếu gia chưa rành thế sự đến trường cấp ba tư nhân nổi tiếng nhất thành phố J, để cậu độc lập trưởng thành. 】
(*)Ba của Đường Đường: cv ghi là Đường phụ, nghĩa là ba Đường, tui sợ cả nhà hiểu lầm thành sugar daddy nên để vậy, khúc sau ghi bình thường nhé:>
【 hôm nay là ngày đầu tiên sau khi cậu chuyển trường.】
Sau khi Đường Đường tiêu hóa xong ký ức, đứng dậy đi đến phòng tắm. Trên kệ ở phòng tắm có một cái kính đen, gọng kính to rộng nhưng không có tròng, cái này là do tối hôm qua ba cậu(*) dặn đi dặn lại muốn cậu phải nhớ đeo.
(*): chỗ này đổi thân phận rồi nên tui để cậu á.
Đường Đường dời tầm mắt nhìn vào gương, thiếu niên trong gương ước chừng 17 - 18 tuổi, tóc đen nhánh thuận theo rủ xuống mặt, khuôn mặt xinh đẹp còn vương chút ngây ngô, đôi mắt dịu ngoan ướt át như nai con, ngây thơ mờ mịt, thoạt nhìn thì đây là một tiểu thiếu gia ngoan ngoãn.
Đường Đuờng nhìn nhìn, đột nhiên vỗ một cái vào khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của mình, hâm mộ chết đi được.
Cơ thể gốc này được người nhà chăm chút trắng nõn non mịn, chờ sau khi anh xuyên qua hệ thống mới phổ biến nguyên tắc: "Đây là có mục đích, muốn tranh đàn ông với vai chính H văn thì phần cứng(*) không thể thua được."
(*)phần cứng: giống như phần cứng của cái máy tính á, ý là nói tới diện mạo bên ngoài.
Đúng là mịn màng non mềm đến mức có thể vắt ra nước. Đừng có nói là tỳ vết, ngay cả lỗ chân lông cũng tìm không thấy.
Đường ảnh đế hâm mộ sờ sờ gương mặt nhỏ của mình, sau đó mở vòi nước bắt đầu rửa mặt.
Trường cấp ba Tư Lập của thành phố J là trường học quý tộc nổi tiếng nhất cả nước(1), có đội ngũ giáo viên giảng dạy ưu tú nhất, có phương pháp dạy học tiên tiến và cơ sở vật chất trứ danh toàn quốc, đây cũng là nơi tập trung nhiều phú nhị đại(2) nhất cả nước.
(1) nhất cả nước: cv ghi là nhất thành phố J mà dòng dưới lại để là nhiều phú nhị đại nhất quốc nội nên tui đổi thành cả nước.
(2) phú nhị đại: con nhà giàu.
Lớp 1 khối 12
Cô giáo bộ môn mang giày cao gót bước vào lớp duới tiếng xì xào to nhỏ của các cô chiêu cậu ấm, cô buông giáo án trong tay rồi vỗ bàn ra hiệu mọi người yên lặng.
"Các em, hôm nay lớp chúng ta sẽ đón chào hai học sinh mới, hy vọng sau này các em sẽ hòa thuận với nhau." Cô giáo nhẹ giọng nói xong, sau đó hướng ra cửa vẫy vẫy tay, gọi hai học sinh mới vào lớp.
Lớp học yên tĩnh lại, mọi người tò mò dõi mắt ra ngoài cửa sổ hóng chuyện, rốt cuộc vừa rồi bọn họ đang bàn tán về hai người này mà.
Người đầu tiên bước vào là một thiếu niên có diện mạo xinh đẹp, có thể gọi là nam sinh nữ tướng(*), eo thon chân dài, cằm ngẩng cao y như một con khổng tước kiêu ngạo.
(*) nam sinh nữ tướng: thời nay gọi là vẻ đẹp phi giới tính, diễn tả theo góc nhìn của người xưa thì là con trai mà lại có vẻ ngoài yểu điệu, nữ tính, mang ý nghĩa xấu.
Người cuối cùng vào lớp cũng là một nam sinh, trên mặt cậu đeo đôi kính ngố màu đen, ngoan ngoãn ôm cặp sách đứng tại chỗ.
......
"Ê nè, cậu nói xem Sở Nhạc An đang kiêu ngạo cái gì chứ? Một đứa con rơi mới được nhặt về từ một gia đình nghèo, đáng giá để đắc ý lắm à. "