IL_ Thời trang cao cấp. Dư Nguyệt nhìn cái bản hiệu thôi cũng đủ khựng lại. Anh rũ mắt xuống nhìn cô. "Sao vậy?ệnCốGiaAnhLạiLừtỷ số bóng đá duc" "Cái đó... Rất đắt tiền. Hay là chúng ta đến nơi khác đi." "Giá trị hay không cũng phải chờ em quyết định" Dư Nguyệt. Nghe sao cấn cấn cái gì vậy? Chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào trong. Dư Nguyệt chưa bao giờ bước vào một cửa hàng cao cấp đừng nói đến là mua. Ủa, mà sao nó giống giống với những bộ quần áo mà anh mua cho cô vậy. Đơn giản nhưng mặc vào rất thoải mái. "Thừa Trạch, chúng ta vào đây làm gì?" Nhân viên ở quầy tỏ vẻ không xem ai ra gì. Bởi những trang phục ở đây đều là hàng cao cấp. Người bình thường ít ai có thể mua được. Dư Nguyệt lại níu tay anh. "Chúng ta đến nơi khác đi." Cổ Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính. "Thời trang cao cấp nghe có vẻ sang trọng. Tuy nhiên, cách cư xử này dẹp đi là vừa." Lúc này, bọn họ mới đứng dậy. "Hai người không có khả năng mua thì thôi nhanh rời khỏi để chúng tôi còn buôn bán." "Thừa Trạch! Chúng ta đi đi." Dư Nguyệt kéo tay anh. Cánh cửa mở ra. Không ai khác chính là mẹ con Trần Linh. Cô ta vừa trông thấy liền cười khuẩy vì sắp có cơ hội trả thù rồi. Dư Nguyệt ngơ ra khi nhìn thấy cô ta đang đi bên cạnh mẹ mình. Bà ta cũng không khác hơn là bao, sắc mặt vô cùng biến hóa. "Mẹ, cô ta chính là người con đã nói đó." Bàn tay đang níu tay anh siết chặt. Một từ "mẹ" phát ra khỏi miệng cô ta khiến Dư Nguyệt nghẹn lại. Cố Thừa Trạch nhíu mày. Người phụ nữ này... "Không có tiền còn muốn mua hàng cao cấp, đúng là không biết tự lượng sức." Cô ta mỉa mai. Cố Thừa Trạch kéo cô lại ghế ngồi xuống. "Thừa Trạch! Anh làm gì vậy?" "Xem kịch!' "Hả? Kịch gì?" |