游客发表

Truyện [BHTT] Tuyệt Sắc_người chơi ngoại hạng anh

发帖时间:2025-01-12 19:33:42

Mới giữa trưa bầu trời xám xịt,ệnBHTTTuyệtSắngười chơi ngoại hạng anh các căn hộ bên cạnh nhánh sông phía Bắc nội thành là một mảnh tàn tích, giờ phút này bị mây đen bao phủ nhìn càng hoang tàn, cô đơn. Gạch ngói vỡ vụn, chung quanh không một bóng người.

Lúc này Mục Thị đang ở trong một công trình kiến trúc bỏ hoang, nàng đứng bên cửa sổ cúi đầu nhìn xuống, lầu hai cao khoảng ba mét không có bất cứ thứ gì che chắn, cửa thì hư hỏng mục nát, sàn nhà loang lổ những vũng nước đọng, chỉ cần nàng tiến lên trước hai bước sẽ bị mất trọng lực rơi xuống.

“Ngẩng đầu, tốt, nhìn qua bên kia, hảo!” Thợ quay phim nửa dựa vách ngoài ban công, trên lưng có hai sợi dây thừng, hô lớn: “Thổi quạt gió lớn một chút.”

Quần jean rách tươm, thậm chí không che được đầu gối nàng, trên người mặc áo T-shirt đơn giản, khoác bên ngoài chiếc sơ mi màu vàng sáng. Mục Thị cảm nhận từng đợt gió thổi vào người, thổi đến tóc trước ngực bay bay. Nhìn vào ống kính, nàng khi thì tập trung chạy, khi thì cười, có lúc lại nghiêm túc, hai tay phối hợp đồng điệu, tự nhiên đong đưa.

“Hảo.” Đạo diễn thấy cảnh quay đã xong, nói với Mục Thị: “Cô khoan hãy đi.”

Hắn từ vị trí của mình chạy qua chỗ Mục Thị, nhân viên hậu trường lập tức nhường đường. Hắn nhìn dãy cửa sổ sắp xếp bất quy tắc, cảm thấy rất hài lòng, cho người trước mặt một ánh mắt sau đó giơ máy ảnh lên.

Mục Thị quay lưng về phía cửa sổ, thợ quay phim bên ngoài cũng đã sẵn sàng. Nàng nhìn về phía ống kính còn lại, ngửa đầu.

Vốn muốn để thợ quay phim chụp biểu tình trên mặt, nhưng không ngờ khi ngửa đầu dùng sức quá mạnh, trọng tâm bất ổn nên lui về sau mấy bước.

Nhân viên cũng vì động tác nho nhỏ này mà cùng nhau hít ngụm khí lạnh, thậm chí có mấy người giật mình chạy tới chỗ nàng, may thay mấy giây sau Mục Thị cũng giữ vững thân thể.

Căng thẳng trong lòng lập tức buông xuống, Mục Thị cúi đầu xem xét, giày cao gót cách cửa sổ không đến năm centimet.

Nàng thở ra một hơi, nhích xa cửa sổ vài bước chân, điều chỉnh biểu lộ tiếp tục buổi quay chụp.

Mục thị yên lòng, nhưng Tiểu Mã dưới lầu lại không như vậy, vừa nhìn thấy cảnh đó, hắn cảm giác tim mình đập loạn xạ, chuẩn bị sẵn sàng tư thế tiếp nàng, cho dù bên dưới đã có sẵn đệm hơi.

Bởi vì muốn chờ mây tan, vốn dĩ buổi sáng chỉ quay ở lầu một vài cảnh. Nhưng chờ một hồi, đạo diễn liền nói để có cảm giác tốt hơn phải lên lầu hai, Hôm nay nhất định hoàn thành xong. Lúc ấy Tiểu Mã không đồng ý, nhưng hắn lại không lay chuyển được Mục Thị, nàng nói nàng muốn lên đó chơi, dáng vẻ ôn tồn, hắn chỉ đành đồng ý.

“Phải thêm đệm khí, ngã xuống làm sao bây giờ.” Tiểu Mã cau mày ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, nhìn thân ảnh nho nhỏ kia.

Âm thanh khi hắn nói chuyện không lớn không nhỏ, nói xong thoáng nghiêng đầu, dư quang bắt được biểu cảm áy náy trên mặt người phụ trách.

Mười mấy phút sau, cuối cùng người trên lầu cũng đi xuống.

Tiểu Mã đứng ngay cửa chờ Mục Thị bước ra, nhân viên hậu trường cũng lần lượt xuất hiện. Mục Thị theo sau, tóc đuôi ngựa cao cao, khuôn mặt được trang điểm nhè nhẹ, trán có chút dơ. Chủ đề chính hôm nay, bên trong u ám là sức sống trần trề.

“Tiểu Mãn, xong rồi.” Mục Thị cười cởi áo khoác đưa cho hắn, Tiểu Mã cũng ăn ý đem áo cái áo khác phủ lên người nàng.

Hai người qua chỗ đạo diễn xem lại hình chụp và cảnh quay, Tiểu Mã và người phụ trách thương lượng vào câu rồi ra xe rời đi.

Trên xe chỉ có ba người, Tiểu Mã ngồi ghế phụ Mục Thị miễn cưỡng ngồi phục ở phía sau, lấy điện thoại xem tin tức, hỏi Tiểu Mã: “Trưa nay muốn ăn gì?”

Mục Thị tốt nghiệp đại học năm ngoái. Thời điểm còn ở trường có người đăng ảnh nàng lên mạng, sau đó dần dần được mời đóng vài quảng cáo nhỏ.

Mục Thị vẫn luôn xem mình là người mẫu, muốn đi theo con đường này, nàng không tham gia công ty nào, cũng không đóng phim truyền hình hay điện ảnh. Cho dù không có người đo ni đóng giày dọn đường chờ sẵn nàng cũng dựa vào ngoại hình và cảm giác trước ống kính mà đi được đến bây giờ.

Năm ngoái Mục Thị tuyển Tiểu Mã, là trợ lý duy nhất của nàng.

Trước khi phỏng vấn, hắn đã nhìn thấy ảnh của Mục Thị, cũng vì mấy bức ảnh đó mà hại hắn đến phỏng vấn với tâm lý lo sợ.

Về sau mới phát hiện, Mục Thị có bao nhiêu tùy ý thì có bấy nhiêu tùy ý, một năm qua nhận quảng cáo hay sự kiện đều tùy theo tâm tình, phảng phất không hề có ngọn lửa muốn thành công hơn. Ngược lại, người quan tâm vấn đề này nhất chính là hắn, tất cả chuyện lớn nhỏ đều do một tay hắn sắp xếp, có khi đại tiểu thư tâm huyết dâng trào làm ra biến cố gì, cũng chỉ nũng nhịu cười cười với hắn, sau đó nói, Tiểu Mã là tốt nhất.

Đôi khi Tiểu Mã nghĩ, nếu Mục Thị ký hợp đồng với một công ty tốt, có nhiều dự án lớn hơn, chắc giờ sẽ nổi tiếng hơn nhiều! mỗi lần hắn nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy đáng tiếc.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, hiện nay trong ngành giải trí, nước sâu như vậy! nếu ném Mục Thị vào, lửa đốt không nói, sự thoải mái tùy ý trên người nàng cũng phải cởi bỏ.

Thực chất bên trong đại tiểu thư rất ngạo kiều, Tiểu Mã không cách nào tưởng tượng bộ dáng nàng phải hạ thấp khí chất trước mặt người khác.

Thôi quên đi, như bây giờ cũng rất tốt.

Lương hắn cao, ngẫu nhiên tâm tình bà chủ Mục tốt sẽ thưởng cho hắn khoản lớn. Không hề keo kiệt, hai người trong xã hội nương tựa lẫn nhau, tiêu dao khoái hoạt tự do tự tại không phải chuyện gì xấu.

Mục Thị nói nàng rất thích cảm giác đứng trước ống kính, Tiểu Mãn tán đồng mười phần, hắn cũng thích dáng vẻ nàng khi đó.

    热门排行

    友情链接