Một người đàn ông bước chân trầm ổn,ệnNhậtKýBáoThùCủaNữPhụlịch thi đấu duc vững trãi đi đến nơi này. Hắn mặc mộtbộ âu phục nhãn hiệu nổi tiếng Dior, càng làm tôn lên dáng người thondài, cao ngất của hắn, hắn đeo một cặp kính râm màu đen. Khuôn mặt hắntuấn lãng yêu mị, nhưng thần sắc vô cùng lạnh lùng.
Hắn ngồi xuống, chờ người đi ra.
Một lát sau, nữ cảnh sát dẫn một cô gái mặc quần áo tù nhân đi tới. Cô gáinhìn thấy người đàn ông này, đáy mắt có khiếp sợ, căm hận, thần sắc trởnên dị thường, nhưng rất nhanh, cô gái đã lấy lại bình tĩnh, đáy mắtkhôi phục thanh tĩnh, không có 1 tia dao động.
"Cô có khỏe không?" Tiếng nói trầm thấp mang ý quan tâm truyền tới tai cô gái qua điện thoại.
Cho dù ở đây không có gương, nhưng cô cũng biết, giờ phút này, chắc chắnsắc mặt cô vô cùng tiều tụy, tóc tai tán loạn, nhìn không có một chúttinh thần nào, làm sao có thể nói là khỏe được? Huống hồ, trong nhàgiam, tù nhân như cô làm sao có được đãi ngộ tốt như khi ở bên ngoài?Ngược lại, hắn một thân hăng hái, phấn chấn; cho dù hắn che giấu rấttốt, nhưng cô cũng biết, tâm tình của hắn chắc chắn vô cùng thư sướng,ôm được mỹ nhân về nhà, hắn chuẩn bị tổ chức hôn lễ vô cùng long trọng,rực rỡ; vợ sắp cưới lại đang mang thai, có thể nói là song hỷ lâm môn.
Người đàn ông kia nói: "Nghe cô nói như vậy, tôi cùng Phương Phương cũng an tâm rồi."
Đúng vậy, bọn họ phải an tâm rồi, nhìn cô bây giờ như thế này, làm sao còn có thể phá hư tình cảm của bọn họ?
"Lúc nào kết hôn, chớ quên mời tôi uống một ly rượu mừng." Tâm sớm đã chếtlặng, cho dù hắn nhắc tới Cố Phương Phương, muốn kích thích cô, cô cũngkhông còn tức giận.
Hắn sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, gật đầu: "Nhất định."
"Tốt, hôm nay anh đến thăm tôi có chuyện gì sao?" Khẩu khí* của cô có chút không kiên nhẫn.
*khí phách, thái độ của một người toát ra thông qua lời nói.
Hắn cười nói: "Đương nhiên là đến thăm cố nhân, sắp tới còn là người thân, nhân tiện mang vài thứ cho cô."
Nói lời cảm tạ, cô lại hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
"Nghe khẩu khí của cô, dường như là hy vọng tôi nhanh biến đi?" Hắn tự nhiênbiết điều này, nhưng giả ngu hỏi. "Cô chán ghét tôi như vậy?"
"Tôi không chán ghét anh, lại càng không hận anh."Ngữ khí của cô toát ra như không chút nào để ý. "Chân thành mong ước anh cùng em họ tôi trăm nămhảo hợp, bạch đầu giai lão."
"Cám ơn."
Hắn vốn định chọctức cô một phen, nhưng không thể tưởng tượng được cô lại bình tĩnh nhưvậy, thần sắc chẳng hề để ý, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút thấtbại.
Ở chung lâu như vậy, người đàn ông này, cô đã sớm hiểu rõ,hắn lòng dạ hẹp hòi, sao cô lại không biết? Nhìn trên mặt hắn hiện lênbiểu tình có chút thất bại, cô thấy cao hứng vô cùng.
"Đúng rồi,còn hai tháng nữa Phương Phương sẽ sinh, cũng không thể sinh hoạt vợchồng, anh giải quyết như thế nào?" Cô bỗng nhiên khó hiểu hỏi.
"Cô còn không biết sao?" Hắn nhíu mày."Biết rõ còn cố hỏi."
"Nga, tôi quên mất, thiếu gì đàn bà vây quanh anh đâu nhỉ." Cô nghiêm túcnói: "Anh như vậy, nếu Phương Phương đang dưỡng thai mà biết sẽ như thếnào?"
"Vợ mang thai, đàn ông bên ngoài tìm đàn bà giải quyết, vôcùng bình thường." Hắn nhún nhún vai, nói ra những lời kinh hãi với vẻđương nhiên. Hắn luôn luôn trọng dục, không nhịn được phải tìm ngườigiải quyết, cũng là chuyện thường tình.
Trước kia cô vẫn luônsống trong mộng do chính mình tạo dệt, sau khi vào tù, cô thanh tỉnh,đối với người đàn ông trước mắt cô hoàn toàn tuyệt vọng, hết hy vọng,nghe hắn nói như vậy, cô tin rằng, cuộc sống của hắn và em họ cô sau này sẽ vô cùng phấn khích.
"Ừ, cũng đúng." Cô gật gật đầu. "Chỉ cần không cho cô ấy biết là được."
"Cho dù biết thì thế nào, tôi cũng sẽ dễ dàng dỗ được cô ấy." Hắn cười nói.
"Hóa ra đây là tình yêu của anh dành cho Phương Phương." Cô khẽ cười nói.
"Tình yêu của tôi ra sao, không cần cô đến nghi ngờ." Hắn nghiêm mặt nói:"Nhưng còn cô ở nhà giam, phải biết chiếu cố chính mình."
"Anh còn có thể quan tâm tôi?"
Hắn khinh thường nói, trong mắt tràn đầy chán ghét: "Bớt tự mình đa tìnhđi, nếu cô không phải là chị họ của Phương Phương, tôi cũng chẳng buồnliếc mắt nhìn người như cô một cái."
"Đúng vậy, tôi đương nhiênkhông thể bằng cô ấy rồi, ôn nhu thiện lương." Cô tự giễu cười. "Bấtquá, chúng ta ở chung bảy năm, một chút tình cảm cũng không có sao?"
"Không có." Hắn trả lời sạch sẽ lưu loát. "Tôi không rảnh, không cần phải nghĩ những chuyện vô bổ đã qua."
Quả thế, vừa rồi chỉ là cô lắm miệng hỏi thêm một câu, nhưng, cô tin rằng,hiện tại hắn luôn miệng nói yêu Phương Phương, nhưng chắc không đến vàinăm, Phương Phương cũng sẽ gặp kết cục giống cô.
"Nhìn anh cũngnhìn rồi, đã không còn sớm, anh sớm trở về với Phương Phương đi." Hiệntại cô lười phải nhìn hắn, người đàn ông này, cô chỉ cảm thấy ghê tởm,cho dù khuôn mặt hắn đẹp đến yêu nghiệt, dáng người vô cùng chuẩn, đốivới cô hắn cũng không lên được mặt bàn.