“Con không cưới ! Bố bảo để chị ta cưới cơ mà,ệnDụHônhận định trận celta vigo đâu phải con! Con không muốn lấy tên già khú để họ Giang kia đâu!” Chạng vạng tối, Cổ Tương vừa về đến nhà, mới bước chân lên tầng cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Mạnh Nghiên và mẹ phát ra từ trong phòng. Mẹ đang cố gắng hết sức để thuyết phục Mạnh Nghiên làm dâu nhà họ Giang, “Điều kiện của nhà họ Giang tốt như vậy, con vào đó là đi hưởng phúc đấy! Nếu thật sự để cho chị con vào nhà đó, sau này Con sẽ hối hận! Mẹ hiện tại, không nói với đây Nghe đến đó, Cố Tương không thể nhịn được mà bật cười. Đã nhiều năm như vậy rồi mà mẹ vẫn chẳng hề thay đổi, có chuyện gì tốt cũng đều nghĩ tới Mạnh Nghiên trước. Giờ đến ngay cả chuyện đi xem mắt, gặp được nhà có điều kiện tốt, bà ấy cũng nghĩ đến Mạnh Nghiên trước tiên, sợ mình lấy được tấm chồng tốt hơn Mạnh Nghiên! Thế mà hết lần này tới lần khác Mạnh Nghiên còn không hiểu cho lòng tốt của bà ấy mà khẽ hừ một tiếng, “Con không muốn, con vẫn còn nhỏ không muốn kết hôn đầu. Đã bảo để cho chị cưới thì cứ để cho chị cưới đi! Vả lại, mẹ có nghĩ tới không, điều kiện nhà họ Giang như thế nào chứ, tại sao người ta lại muốn làm thông gia với nhà chúng ta? Còn chỉ định muốn cưới chị ta?” Bà ta nghe Mạnh Nghiên nói mà hơi sửng sốt, đúng là bà ta không nghĩ tới vấn đề này Mạnh Nghiên rất tinh quái, cô ta biết tất cả mọi chuyện, “Con nghe người ta nói, tên già họ Giang kia là người khắc vợ, mấy vị hôn thể trước đó của ông ta đều bị ông ta khắc chết! Mẹ muốn con vào nhà đấy chẳng phải là muốn gϊếŧ chết con sao?” Nghe đến đó, giọng bà ta cũng không còn |