您的当前位置:首页 >Ngoại Hạng Anh >Truyện Hoa Dạng Sủng Lão Công_bdkeo nha cai 正文

Truyện Hoa Dạng Sủng Lão Công_bdkeo nha cai

时间:2025-01-13 05:12:15 来源:网络整理编辑:Ngoại Hạng Anh

核心提示

Tin thể thao 24H Truyện Hoa Dạng Sủng Lão Công_bdkeo nha cai

Ngày 11 tháng 11 năm 2228,ệnHoaDạngSủngLãoCôbdkeo nha cai toàn trái đất bị virus xâm lấn, tất cả người dân đều bị nhiễm virus. Trong đó có đến 40% dân số bị biến thành zombie, 20% trở thành người có dị năng – dị năng giả, phần còn lại vẫn là người bình thường.

Không ai biết được virus đến từ đâu. Tuy nhiên, hầu hết các nhà khoa học đều đưa ra phỏng đoán rằng, thiên thạch rơi xuống vào năm 2227 đã mang đến một vật chất dị thường nào đó, sau một năm đã lên men làm bùng nổ virus.

Hiện tại đã là ba năm sau tận thế. Trong ba năm, nhân loại cùng zombie chiến đấu càng ngày càng khốc liệt, mà cuộc chiến giữa con người với con người cũng đã bắt đầu bộc phát.

Tất cả những điều này đều bắt nguồn từ thí nghiệm của một dị năng giả. Dị năng giả có thể hấp thu tinh hạch cùng thuộc tính dị năng với mình, nghe đồn có một dị năng giả sau khi hấp thu tinh hạch cùng thuộc tính xong đã trực tiếp thăng cấp.

Ngày 17 tháng 5 năm 2231, 14 giờ 28 phút chiều.

Trong căn cứ Hy Vọng đang diễn ra minh tranh ám đấu, mà tình hình ngoài căn cứ Hy vọng cũng chẳng hề tốt hơn.

Biệt thự Tinh Hồ trước tận thế là căn biệt thự xếp hạng 3, bây giờ đã bị động đất phá hủy, trở thành một đống phế tích. Giữa phế tích một đám người đang đứng thành vòng tròn, bị bọn họ bao vây chính giữa là “kẻ phản bội” của căn cứ Hy Vọng – Mục Hành và Du Lãnh.

Mục Hành phun ra búng máu trong miệng, nhìn nhìn đám người xung quanh, cười lạnh một tiếng: “Phái ra tận 12 tên cận vệ đuổi theo bọn tao, mày sợ bọn tao đến thế cơ à?”

Lúc Mục Hành nói chuyện, người đang được ôm trong ngực càng mất đi vài phần khí lực. Mười hai tên cận vệ là nguồn sức mạnh lớn nhất của căn cứ Hy Vọng, nghe đồn bọn họ mỗi người đều mang trong mình dị năng cấp sáu. Mục Hành cười khổ, sợ rằng lần này thật sự không thể thoát ra nữa rồi…

Lê Ngọc tiến vào bên trong, ánh mắt khinh thường nhìn gã của Mục Hành làm gã cực kì phẫn nộ. Có điều vừa nhìn thấy người trong ngực hắn, Lê Ngọc liền mỉm cười, “Mặc kệ mày nói gì đi nữa, thì tao cũng đã đạt được mục đích. Du Lãnh, trở thành phế vật mù mắt cảm giác như nào?”

“Câm miệng! Lê Ngọc, rồi mày cũng sẽ không được chết tử tế đâu!” Mục Hành hai mắt đỏ sậm, thù hận nồng đậm bắn ra.

“Ha, mày cũng chỉ có thể nói mồm,” Lê Ngọc bĩu môi khinh thường, như tình chân ý thiết mà khuyên nhủ Du Lãnh trong ngực Mục Hành, “Du Lãnh, anh đã không thể trốn thoát nữa rồi, có chạy trốn thì cũng chỉ có thể làm một người tàn tật. Anh giao tinh hạch cho tôi, tôi sẽ không động tay động chân với Mục Hành. Tôi còn đảm bảo quãng đời còn lại nó có thể bình an mà sống, anh thông minh vậy chắc chắn biết làm thế nào mới phải, đúng không?”

“Chó chết!” Mục Hành ngưng tụ trong tay một chiếc dao găm màu vàng phóng vào Lê Ngọc.

Lê Ngọc híp mắt lại, dao găm kia còn chưa đến chỗ hắn liền ngoan ngoãn rơi trên mặt đất biến mất, “Mục Hành mày đừng tốn công làm gì, cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi, nặn ra được cái tia dị năng này chắc cũng mệt chết ấy nhỉ? Có thấy vô nghĩa không? Ha ha … Du Lãnh, nhanh ra quyết định đi.”

“Khụ khụ…” Du Lãnh ho nhẹ hai tiếng, khóe miệng chảy ra máu đen, hốc mắt anh trống rỗng, mặt cũng đã bị hủy dung, Du Lãnh bằng cảm giác nắm lấy tay Mục Hành, “Mục Hành, em muốn anh làm thế nào?”

Thanh âm hắn nhẹ đến không thể nhẹ hơn, Mục Hành trong lòng đau đớn, “Cho dù có chết em cũng phải đi với anh, anh không thể vứt bỏ em, không cho phép bỏ em lại!”

Lê Ngọc hai mắt tối sầm nhìn chằm chằm Mục Hành, trong lúc vô tình tay nắm thành quyền lại vang lên răng rắc.

“Ha…” Du Lãnh cười khẽ một tiếng, khóe miệng hắn nhếch lên, “Tất cả yêu cầu của em anh đều đã đồng ý, lần này anh lại không muốn theo ý em nữa”.

“Em phải cố gắng sống sót, sau đó quên anh đi.” Khi nói chuyện Du Lãnh đem lòng bàn tay đặt lên ngực, nơi đó đã xuất hiện một viên tinh hạch màu trắng.

Không còn tinh hạch, dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ, Du Lãnh rất nhanh mất đi sức sống. 

Mà lúc này Mục Hành mới phản ứng được anh vừa nói cái gì, anh ấy không đồng ý, Du Lãnh không đồng ý với hắn, “Không! Đừng!”. Hắn sợ hãi túm viên tinh thạch nhét lại vào miệng Du Lãnh, “Xin anh, em xin anh, đừng rời bỏ em! Đừng không cần em nữa! Du Lãnh!!”. Tại sao lại như vậy, Du Lãnh tốt với hắn bao nhiêu, tại sao lần này anh lại không cần hắn nữa, là bởi vì hắn quá đần sao? Hay là bởi vì đến tận bây giờ hắn mới phát hiện ra bản thân đã yêu anh?

“Chà chà, thực sự là cảm động quá đi,” Lê Ngọc vỗ vỗ tay, “Được rồi Mục Hành, đưa tinh hạch cho tao, tao sẽ không động đến mày nữa”.

Mục Hành ôm Du Lãnh, cảm nhận được sinh lực của anh càng ngày càng trôi đi, hắn sợ hãi nhìn Du Lãnh, “Du Lãnh, van anh, van anh mà, em yêu anh! Anh đừng bỏ lại em! Em yêu anh!”

“Đừng nói linh tinh nữa …” Vẻ mặt cuối cùng của Du Lãnh là nở một nụ cười.

“Không! Xin đừng!”Mục Hành triệt để tan vỡ, viền mắt xé rách, khóe mắt lưu lại vệt máu.

Ba tháng không ngừng bị truy sát, hắn đều gắng gượng vượt qua. Nhưng bây giờ, Mục Hành đã sắp hỏng mất.

Hắn không thể tin được mà ôm chặt Du Lãnh, cầm viên tinh hạch nhiễm đầy máu đen liên tục nhét vào miệng Du Lãnh, vậy mà người trong ngực hắn vẫn chẳng có phản ứng nào. Mục Hành thống khổ vùi mặt vào cơ thể lạnh lẽo của người, “Đừng, đừng đối xử với em như vậy…”

Lê Ngọc khoanh tay xem trò hay, hắn đá đá chân, khuyên nhủ: “A Hành, mày đưa tinh hạch của Du Lãnh cho tao, mày biết mà, chúng ta đã lớn lên cùng nhau, tao sẽ không làm tổn thương mày. Du Lãnh là cái gì chứ, chúng mày cũng mới biết nhau ba năm, sao mà so được với tình bạn đã qua mười mấy năm của chúng ta được…”

“Mày câm mồm! Tao chỉ hận bản thân tao không sớm nhìn rõ được cái bản mặt lòng người dạ thú của mày! Để mày làm hại Du Lãnh như vậy, tao là vận rủi tám đời mới gặp phải mày!” Mục Hành ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nụ cười đắc ý của Lê Ngọc, lửa giận lập tức thiêu đốt tim gan hắn.

Lê Ngọc thiếu kiên nhẫn mà ung dung đi đến trước mặt Mục Hành, hắn cúi người muốn cầm lấy tinh hạch trong tay Mục Hành, “A Hành, mày tốt nhất ngoan một chút, nghe lời một chút, tao không muốn dùng thủ đoạn đã dùng trên người Du Lãnh chuyển sang thân thể mày đâu”.

Mục Hành túm chặt hắn, đồng thời ôm chặt thi thể của Du Lãnh, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý quỷ dị, “Mày đi chết đi cho tao!”