您现在的位置是:Ngoại Hạng Anh >>正文
Truyện Tôi là Nữ Quan Tài_soi kèo tokyo
Ngoại Hạng Anh3人已围观
简介Tôi tên Trương Dương, có thể tính mệnh xem phong thủy, phê bát tự bài tứ trụ, chỉ cần tôi tự nguyện ...
Tôi tên Trương Dương,ệnTôilàNữQuanTàsoi kèo tokyo có thể tính mệnh xem phong thủy, phê bát tự bài tứ trụ, chỉ cần tôi tự nguyện mà người cũng trả nổi tiền, tôi đều nhận cả.
Tôi sinh ra trong quan tài vào giữa tháng bảy, người mẹ bất hạnh của tôi, mang thai tôi sắp lâm bồn đến nơi rồi mà vẫn phải đi phơi hạt kê, kết quả ở trên mái nhà bị sét đánh trúng, nửa người cháy đen, khuôn mặt biến dạng hoàn toàn.
Điều này ở quê tôi là điềm gở vô cùng, đêm đó thì nhập quan đóng đinh quan tài luôn, lại mời một vị đạo trưởng ở ngôi miếu nổi danh nhất vùng tới làm pháp sự, nhưng đến nửa đêm, tiếng khóc của tôi bỗng nhiên truyền từ trong qua tài ra.
Đêm đó, nghe nói toàn bộ chó mèo trong làng cứ liên tục sủa kêu, nhưng khi tôi vừa cất tiếng khóc, thì cả đàn chó, mèo, gà đó đều im bặt.
Khi đó, mọi người đều bị dọa sợ không ai dám mở quan tài ra, đạo sĩ kia buộc phải mở quan tài, nhưng sau khi quan tài mở, ngay cả đạo sĩ cũng không dám ôm tôi, nói rằng ác khí quá nặng.
Cuối cùng, chính bà nội muốn cháu trai đến phát cuồng của tôi đã bế tôi từ trong quan tài ra, nhưng vừa thấy tôi là một đứa không có thứ kia, bà đã lập tức hối hận.
Đêm đó vị đạo sĩ nổi tiếng ấy đã bỏ đi luôn mà không chào hỏi gì với người nhà tôi cả. Mà tôi thì vẫn cứ khóc, bất kể dỗ thế nào cũng không dỗ nổi.
Đến gần lúc trời sắp sáng, tôi đã khóc khản cả cổ, chỉ nhỏ giọng nghẹn ngào, trông như thể sắp tắt hơi, bà tôi thấy tôi như thế cũng chỉ nói, quả nhiên là người không thể vào nổi nhà họ, có bế ra cũng không sống nổi.
Ngay lúc tôi lại sắp bị đóng đinh trở lại quan tài, một người mù đã đến nhà tôi, ông vừa mới bế tôi lên thì tôi đã nín khóc. Sau đó, nghe bảo ông chỉ cần bỏ chút tiền, thế là đã có thể ôm tôi đi rồi, tới giờ tôi vẫn luôn đi theo ông.
Tất cả những điều trên đều do người mù ấy kể với tôi, ông cũng là sư phụ bây giờ của tôi. Sư phụ không có tên, người trong nghề đều gọi ông là lão mù Hắc, tất nhiên, không ai dám gọi trước mặt cả, đều thống nhất tôn xưng một tiếng thầy Hắc.
Từ lúc tôi có ký ức đến giờ, trong nhà sư phụ luôn có rất nhiều người đến người đi, cho đến tận khi tôi hiểu chuyện rồi, mới biết được những kẻ đó không phải là người.
Mà tôi có thể biết được những kẻ đó không phải là người, phải kể từ chuyện này.
Sư phụ không thấy gì cả, ra ngoài đều bảo tôi chống gậy dắt ông đi, bình thường cũng chỉ ở yên trong nhà. Mà người thường tới nhà là sư thúc của tôi, sư thúc sẽ cho tôi rất nhiều đồ, thế nên tôi rất thích ông ấy.
Có lần sư thúc nói với sư phụ rằng muốn dẫn tôi đi chơi, vốn sư phụ không muốn cho tôi đi, nhưng tôi lại cứ nằng nặc đòi đi, thế là đành tùy tôi.
Sư thúc dẫn tôi đi ăn đồ ăn ngon, lại dạo loanh quanh, đến tối thì đưa tôi tới một bãi đất trống, nói muốn chơi trò tìm mèo con với tôi, bế tôi đặt vào trong một vòng tròn kỳ lạ vây quanh, tứ phía có rất nhiều cây cọc trắng, bảo đợi một lát sẽ có người đến tìm tôi.
Từ nhỏ đến lớn, trong nhà sư phụ tuy có rất ngiều người ra vào, nhưng không ai chơi với tôi cả, tôi nghe nói tới chơi thì rất vui vẻ, ngốc nghếch mà ngồi yên trong vòng tròn đó.
Sư thúc lại giao cho tôi một chiếc gương đồng, dặn rằng nếu có quá nhiều người tìm thấy tôi, khiến tôi sợ hãi, thì hãy lấy chiếc gương đồng này ra chiếu vào họ, như thế thì ông sẽ tới.
Tôi vâng dạ gật đầu, nhưng đợi mãi cho đến khi tôi sắp ngủ gật rồi, vẫn chẳng có ai tới tìm tôi cả.
Ngay lúc tôi đang định ra khỏi vòng tròn tìm sư thúc, thì đột nhiên khoảng không trước bãi đất trống chợt lóe lên một thân ảnh.
Những người kỳ quái bắt đầu xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi sinh ra trong quan tài vào giữa tháng bảy, người mẹ bất hạnh của tôi, mang thai tôi sắp lâm bồn đến nơi rồi mà vẫn phải đi phơi hạt kê, kết quả ở trên mái nhà bị sét đánh trúng, nửa người cháy đen, khuôn mặt biến dạng hoàn toàn.
Điều này ở quê tôi là điềm gở vô cùng, đêm đó thì nhập quan đóng đinh quan tài luôn, lại mời một vị đạo trưởng ở ngôi miếu nổi danh nhất vùng tới làm pháp sự, nhưng đến nửa đêm, tiếng khóc của tôi bỗng nhiên truyền từ trong qua tài ra.
Đêm đó, nghe nói toàn bộ chó mèo trong làng cứ liên tục sủa kêu, nhưng khi tôi vừa cất tiếng khóc, thì cả đàn chó, mèo, gà đó đều im bặt.
Khi đó, mọi người đều bị dọa sợ không ai dám mở quan tài ra, đạo sĩ kia buộc phải mở quan tài, nhưng sau khi quan tài mở, ngay cả đạo sĩ cũng không dám ôm tôi, nói rằng ác khí quá nặng.
Cuối cùng, chính bà nội muốn cháu trai đến phát cuồng của tôi đã bế tôi từ trong quan tài ra, nhưng vừa thấy tôi là một đứa không có thứ kia, bà đã lập tức hối hận.
Đêm đó vị đạo sĩ nổi tiếng ấy đã bỏ đi luôn mà không chào hỏi gì với người nhà tôi cả. Mà tôi thì vẫn cứ khóc, bất kể dỗ thế nào cũng không dỗ nổi.
Đến gần lúc trời sắp sáng, tôi đã khóc khản cả cổ, chỉ nhỏ giọng nghẹn ngào, trông như thể sắp tắt hơi, bà tôi thấy tôi như thế cũng chỉ nói, quả nhiên là người không thể vào nổi nhà họ, có bế ra cũng không sống nổi.
Ngay lúc tôi lại sắp bị đóng đinh trở lại quan tài, một người mù đã đến nhà tôi, ông vừa mới bế tôi lên thì tôi đã nín khóc. Sau đó, nghe bảo ông chỉ cần bỏ chút tiền, thế là đã có thể ôm tôi đi rồi, tới giờ tôi vẫn luôn đi theo ông.
Tất cả những điều trên đều do người mù ấy kể với tôi, ông cũng là sư phụ bây giờ của tôi. Sư phụ không có tên, người trong nghề đều gọi ông là lão mù Hắc, tất nhiên, không ai dám gọi trước mặt cả, đều thống nhất tôn xưng một tiếng thầy Hắc.
Từ lúc tôi có ký ức đến giờ, trong nhà sư phụ luôn có rất nhiều người đến người đi, cho đến tận khi tôi hiểu chuyện rồi, mới biết được những kẻ đó không phải là người.
Mà tôi có thể biết được những kẻ đó không phải là người, phải kể từ chuyện này.
Sư phụ không thấy gì cả, ra ngoài đều bảo tôi chống gậy dắt ông đi, bình thường cũng chỉ ở yên trong nhà. Mà người thường tới nhà là sư thúc của tôi, sư thúc sẽ cho tôi rất nhiều đồ, thế nên tôi rất thích ông ấy.
Có lần sư thúc nói với sư phụ rằng muốn dẫn tôi đi chơi, vốn sư phụ không muốn cho tôi đi, nhưng tôi lại cứ nằng nặc đòi đi, thế là đành tùy tôi.
Sư thúc dẫn tôi đi ăn đồ ăn ngon, lại dạo loanh quanh, đến tối thì đưa tôi tới một bãi đất trống, nói muốn chơi trò tìm mèo con với tôi, bế tôi đặt vào trong một vòng tròn kỳ lạ vây quanh, tứ phía có rất nhiều cây cọc trắng, bảo đợi một lát sẽ có người đến tìm tôi.
Từ nhỏ đến lớn, trong nhà sư phụ tuy có rất ngiều người ra vào, nhưng không ai chơi với tôi cả, tôi nghe nói tới chơi thì rất vui vẻ, ngốc nghếch mà ngồi yên trong vòng tròn đó.
Sư thúc lại giao cho tôi một chiếc gương đồng, dặn rằng nếu có quá nhiều người tìm thấy tôi, khiến tôi sợ hãi, thì hãy lấy chiếc gương đồng này ra chiếu vào họ, như thế thì ông sẽ tới.
Tôi vâng dạ gật đầu, nhưng đợi mãi cho đến khi tôi sắp ngủ gật rồi, vẫn chẳng có ai tới tìm tôi cả.
Ngay lúc tôi đang định ra khỏi vòng tròn tìm sư thúc, thì đột nhiên khoảng không trước bãi đất trống chợt lóe lên một thân ảnh.
Những người kỳ quái bắt đầu xuất hiện trước mặt tôi.
Tags:
转载:欢迎各位朋友分享到网络,但转载请说明文章出处“Fabet”。http://pro.rgbet01.com/news/180d299586.html
相关文章
Tài tử Hồng Kim Bảo chống gậy di chuyển khó khăn cổ vũ con trai
Ngoại Hạng AnhTheo Sina, vua võ thuật Hồng Kim Bảo xuất hiện tại sân vận động, cổ vũ con trai tham gia giải đấu bó ...
阅读更多Sĩ tử nên ăn gì trong ngày thi nắng nóng cực điểm?
Ngoại Hạng AnhThời tiết nắng nóng vào cùng thời điểm các sĩ tử bước vào kỳ thi tốt nghiệp THPT quốc gia. Để có sức ...
阅读更多iPhone 11 có pin lớn hơn đáng kể, sạc không dây hai chiều
Ngoại Hạng AnhiPhone 2019 có tính năng sạc không dây hai chiều cho phép chia sẻ năng lượng với các thiết bị khác n ...
阅读更多
热门文章
- Xu hướng tìm kiếm second home chuẩn ‘wellness’ ven biển Phan Thiết
- Khiến internet cười đến ná thở, bảo sao cosplayer vui tính này có hơn nửa triệu fan trên Instagram
- Warren Buffett chê iPhone X, tỷ phú khác dùng điện thoại gì?
- Có được vượt phải trên đường cao tốc?
- Phát hiện 'sâu' ghi âm và nghe lén điện thoại Android
- Những chiếc xe 'đồng nát' đáng giá nhất mọi thời đại