"Không... Con không chấp nhận,ệnSựDịuDàngCuốiCùngCủtỉ số truc tuyến chỉ có tiểu Nhu mới là em gái của con thôi."
Giản Trung Khúc quát lớn, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía cô bé đang sợ hãi núp sau lưng mẹ Giản.
Cô bé ánh có đôi mắt long lanh, to tròn nhưng lại thập phần khổ sở, có thể đôi mắt ấy đã chứng kiến phải một chuyện rất khủng khiếp nên mới đau thương đến vậy.
"Con phát điên cái gì? Tiểu Nhu đã mất rồi... Vi Vi bằng tuổi với tiểu Nhu con cứ xem con bé như là Tiểu Nhu thứ hai đi." Ba Giản giọng khó chịu, quét mắt lạnh lùng nhìn Giản Trung Khúc rồi lại nhìn mẹ Giản đang khó xử ôm lấy bả vai của Triệu Huyền Vi như bảo bà hãy nói gì đó đi.
Giản Trung Khúc cắn răng liếc Triệu Huyền Vi chằm chằm như muốn móc lấy đôi mắt long lanh kia ra mà nghiền nát, đôi mắt ánh đẹp đến mức khiến hắn chán ghét, trong lòng hắn thập phần bất an, và phẫn nộ, hắn sợ đứa con gái trước mặt này sẽ dần dần thay thế vị trí của em gái hắn trong ngôi nhà này, hắn ám ảnh và có lỗi bởi cái chết của Giản Tự Nhu nên luôn giày vò bản thân mình, cũng ghét kẻ nào chạm vào ranh giới cuối cùng trong lòng hắn.
Mẹ Giản đẩy Triệu Huyền Vi đến trước mặt Giản Trung Khúc, bà cười gượng nắm lấy tay nhỏ của cô đặt vào bàn tay có phần to lớn của thiếu niên đang trong độ tuổi dậy thì đầy nổi loạn:
"Vi Vi đây là anh trai của con... Giản Trung Khúc, sau này con phải nghe lời anh trai đó." Bà nhẹ giọng nói với Triệu Huyền Vi.
Triệu Huyền Vi biết thân phận của mình chỉ là đứa mồ côi may mắn được gia đình giàu có nhận về nuôi, cô rất ngoan ngoãn khẽ cười hướng nhìn Giản Trung Khúc mà cúi chào.
Giản Trung Khúc ghét bộ mặt giả vờ ngây thơ này, ghét tất cả những thứ dính liếu đến em gái hắn, bàn tay nhỏ bé mềm mại đang nằm trong lòng tay hắn, hắn lạnh lùng nắm chặt, nắm rất chặt như muốn rút lấy hết máu và bóp nát xương tay của Triệu Huyền Vi.
Cơn đau đớn bất ngờ làm cho Triệu Huyền Vi nhíu mày, cô cắn răng nhìn Giản Trung Khúc rồi lại khổ sở nhìn mẹ Giản, mẹ Giản phát hiện điều bất thường liền quát lớn kéo tay Giản Trung Khúc ra:
"Con làm cái gì vậy hả?"
Giản Trung Khúc dường như không có tí cảm giác tội lỗi nào, hắn nhếch miệng cười nói:
"Ba, mẹ xem bị đau đến như vậy mà không nói tiếng nào... Đúng là con bé giả tạo."
Ba Giản không chịu được hành động ngỗ ngược, quái gỡ của hắn nữa liền đánh cho hắn một bạt tai, quát lớn vào mặt hắn:
"Con bé bị câm, sao mà nói được... Mày đừng có mà quá đáng."