Tiếng người trẻ tuổi cười đùa ầm ĩ lọt qua khe cửa,ệnĐoáHồngKiềuDiễmCủaĐạiLãoHàoMô
bóng đá wap 88 ngôi biệt thự vốn yên tĩnh lập tức sôi nổi hẳn lên.
Thẩm Kiều nắm chặt điện thoại, ngơ ngác ngồi trên xe lăn.
Tia nắng hoàng hôn cuối cùng rời khỏi cửa sổ, khí lạnh cuối hè như xuyên qua tấm kính len lỏi vào căn phòng chật hẹp.
Cậu ngồi rất lâu, lâu đến nỗi bóng tối nuốt chửng căn phòng, tiếng cười như chuông bạc của Thẩm Ngọc vang lên ngoài cửa.
Lúc này Thẩm Kiều mới sực tỉnh bật đèn lên.
Dạ dày cậu đau âm ỉ. Cậu ăn cơm lúc mười giờ sáng, đến giờ một giọt nước cũng chưa uống, đói đến nỗi bụng kêu vang.
Nhưng lời nói của Thẩm Ngọc vẫn hiển hiện trước mắt cậu.
Cậu không dám ra ngoài.
Dạ dày thực sự quá khó chịu, Thẩm Kiều đành ăn mẩu bánh mì giấu trong ngăn kéo.
Dù có gầy yếu cỡ nào thì cậu vẫn là một người đàn ông trưởng thành hơn hai mươi tuổi, một mẩu bánh mì chẳng thấm vào đâu, trái lại ăn xong càng đói hơn.
Không còn cách nào, cậu chỉ có thể uống từng ngụm nước trong cốc giữ nhiệt rồi cầu mong đám bạn học đến chơi về sớm.
Thời gian trôi qua, tiếng cười bên ngoài càng lúc càng lớn, còn sắc mặt Thẩm Kiều càng lúc càng tái.
Uống nhiều nước quá nên giờ cậu không đói bụng mà chỉ muốn đi vệ sinh.
Phòng cậu không có toilet, câu nói kia của Thẩm Ngọc tựa như thần chú vòng kim cô kìm hãm cậu, khiến cậu không dám ra ngoài nửa bước.
Nhưng càng nhịn thì càng khó chịu, thái dương rịn ra mồ hôi lạnh.
Thanh niên ngồi trên xe lăn khó chịu co người lại, dây cột tóc lỏng lẻo khiến mấy sợi tóc đen xõa xuống bên tai, làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của cậu, mi mắt khẽ run, khuôn mặt xanh xao ửng đỏ.
Nghe âm thanh tựa như kéo dài bất tận bên ngoài, Thẩm Kiều thực sự chịu hết nổi, vươn tay nắm lấy chốt cửa.
Bạn học Thẩm Ngọc dẫn về đều ở phòng khách, còn phòng cậu lại nằm trong góc xa phòng khách nhất. Bên kia phòng khách có một toilet, gần chỗ cậu cũng có.
Bọn họ đi vệ sinh chắc sẽ đến toilet bên kia chứ chẳng ai tới đây cả, chỉ cần tốc độ của cậu nhanh một chút thì sẽ không ai phát hiện.
Nghĩ vậy, Thẩm Kiều khẽ thở hắt một hơi rồi đè tay xuống.
Cạch ——
Cửa mở.
-
Tống Quắc vuốt ve ly rượu trong tay, cả người lún trong sofa, xung quanh rộn ràng náo nhiệt, trong tiếng ồn ào, Thẩm Ngọc ngước mắt e thẹn nhìn hắn.
"Thật ra tớ đã thích một người."
Tiếng ồn ào càng lớn hơn, "Ai vậy?"
Mọi người đều nhìn sang Tống Quắc, trong mắt lộ ra vẻ mập mờ ngầm hiểu.
Thẩm Ngọc càng thẹn thùng hơn, lại liếc trộm Tống Quắc, "Là......"
Ả còn chưa nói xong thì Tống Quắc đã bưng ly rượu uống cạn rồi đặt xuống bàn trà trước mặt.
"Xin lỗi, tớ đi vệ sinh đã."
Những lời còn lại của Thẩm Ngọc cứ thế mắc kẹt trong cổ họng.
Thấy Tống Quắc đi sang toilet bên kia, ai đó chợt nói, "Ê...... Phòng vệ sinh có người rồi, tớ vừa thấy lão Lý vào đó."
Thẩm Ngọc thu lại vẻ e thẹn trên mặt, ngượng ngùng cười nói, "Hành lang bên kia cũng có toilet nhưng không ai dùng nên chắc hơi bẩn, nếu không gấp thì cậu đợi chút đi."
"Không sao."
Tống Quắc không muốn đợi.
Chủ yếu là hắn không muốn ở lại đây.
Hắn đứng dậy đi tới hành lang bên kia.
Đúng như Thẩm Ngọc nói, phòng vệ sinh này không ai sử dụng nên phủ đầy bụi bặm. Nhưng điều khiến Tống Quắc ngạc nhiên là những chỗ dưới thấp lại sạch bóng, giống như được một đứa trẻ lau dọn vậy.
Hắn không vào toilet mà dựa vào bồn rửa mặt rồi lấy trong ngực ra một gói thuốc lá.
Nam sinh cao lớn hơi khom người, cúi đầu thuần thục rút một điếu thuốc, thò tay vào túi thì chẳng thấy bật lửa đâu.
Hắn bực bội tặc lưỡi một tiếng, đôi mày sắc bén nhíu lại.
Trong toilet chợt vang lên một tiếng động như có thứ gì bị đụng đổ.
Tống Quắc sững sờ, tưởng bạn học tới đây đi vệ sinh nên đưa tay gõ cửa một cái.
"Này! Không sao chứ?"
Trả lời hắn là sự im lặng chết chóc.
Lông mày Tống Quắc vô thức nhíu chặt.
Hắn nhớ lại những người ở đây, Thẩm Ngọc chỉ rủ ba nữ sinh, khi hắn đến thì ba nữ sinh đều ngồi cạnh ả, có lẽ trong toilet là nam sinh.
Hắn cắn điếu thuốc trong miệng rồi hỏi lần nữa, "Anh bạn, có bật lửa không? Cho mượn chút đi."
Vẫn không ai trả lời, cứ như âm thanh hắn vừa nghe chỉ là ảo giác.
Tống Quắc rút điếu thuốc ra khỏi miệng, nhịn không được chửi tục rồi đưa tay kéo chốt cửa, quả nhiên đã bị khóa trái.
"Bên trong có ai không? Có thì ừ một tiếng đi."
Vẫn không ai lên tiếng, nhưng hắn vốn thính tai nên nghe thấy bên trong có tiếng hít thở.
Tống Quắc nhịn một hồi, cuối cùng nổi nóng đạp cửa, "Giỡn mặt với tôi hả?"
"Cậu đi chung với bọn tôi hay là sao? Có muốn tôi báo cảnh sát không?"
Trước khi đến Thẩm Ngọc đã nói nhà mình không có ai. Nếu người bên trong không đi chung với bọn họ thì chẳng lẽ là ma à?
"Nói đi!"
Hồi lâu sau, bên trong vang lên một tiếng động nhỏ xíu.
Sau đó cửa mở ra từ bên trong.
Thẩm Kiều cúi gằm, gần như vùi mặt vào ngực mình, "Xin...... Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi......"
Cậu cắn môi, lúng túng nói, "Tôi chỉ muốn đi vệ sinh thôi, đi xong sẽ về phòng ngay."
Hơi thở Tống Quắc trì trệ, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay rơi lúc nào cũng không biết.
Hắn ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang hàng với Thẩm Kiều.
"Ngẩng đầu lên."
Hắn nói.
So với trưng cầu ý kiến thì câu này càng giống mệnh lệnh hơn.
(责任编辑:La liga)