Truyện Về Quê Ẩn Cư_365 cá cược
Ngươi không ăn hạt kê,ệnVềQuêẨnCư365 cá cược đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta.
Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào.
"Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái.
Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận.
Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!"
Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận.
Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp.
Phụ thân ta vốn là một vị quan trong triều. Trong triều dâng sớ đàn hặc đắc tội với vị nhiếp chính vương đương triều. Nhiếp chính vương nổi giận, tịch thu gia sản nhà ta. Phụ mẫu, huynh trưởng và gia nô đều bị đày ra biên ải làm khổ sai. Chỉ có mình ta, vốn nên bị đưa đến giáo phường ty, lại được người bảo vệ che chở.
Lão nô bộc trung thành trong nhà đưa ta về cố hương, giao phó ta cho tôn tử của ông ấy - Dư Thập Cửu. Hắn ta một thân sức lực, trời đầu xuân mà chỉ mặc một thân y phục đơn mỏng, cánh tay để trần còn to hơn cả hai chân ta gộp lại. Vóc dáng hắn cao như cái cổng nhà ta, nói chuyện ồm ồm như sấm, cả ngày chỉ săn b.ắ.n hoặc làm ruộng.
Thô lỗ, thật sự là thô lỗ.
Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào.
"Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái.
Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận.
Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!"
Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận.
Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp.
Phụ thân ta vốn là một vị quan trong triều. Trong triều dâng sớ đàn hặc đắc tội với vị nhiếp chính vương đương triều. Nhiếp chính vương nổi giận, tịch thu gia sản nhà ta. Phụ mẫu, huynh trưởng và gia nô đều bị đày ra biên ải làm khổ sai. Chỉ có mình ta, vốn nên bị đưa đến giáo phường ty, lại được người bảo vệ che chở.
Lão nô bộc trung thành trong nhà đưa ta về cố hương, giao phó ta cho tôn tử của ông ấy - Dư Thập Cửu. Hắn ta một thân sức lực, trời đầu xuân mà chỉ mặc một thân y phục đơn mỏng, cánh tay để trần còn to hơn cả hai chân ta gộp lại. Vóc dáng hắn cao như cái cổng nhà ta, nói chuyện ồm ồm như sấm, cả ngày chỉ săn b.ắ.n hoặc làm ruộng.
Thô lỗ, thật sự là thô lỗ.
本文地址:http://pro.rgbet01.com/news/095a299661.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。