Hướng Viễn Thần từ từ mở mắt ra,ệnTraCôngBiếnThànhThụThuộcTínhLàGìĐâbong da ty le thấy bốn phía đều trắng xoá, cả người ê ẩm giống như đã ngủ một giấc rất dài. Chỗ này..... Hình như là phòng bệnh trong bệnh viện.
Đau đầu quá! Hướng Viễn Thần đỡ cái đầu đau như sắp nổ tung ra, nhưng lại đụng phải vải băng quấn quanh đầu. Mình bị thương à?
Hướng Viễn Thần dường như vẫn còn nhớ, hắn nhớ tới bóng lưng quyết tuyệt của Bạch Chí Vũ trong một hôm nào đó, nhớ bộ dạng đau khổ níu giữ của hắn, nhớ vẻ mặt hoảng sợ của Bạch Tiểu Vũ khi vô tình đẩy hắn ngã xuống cầu thang.
Hướng Viễn Thần cười khổ: Có lẽ đây chính là quả báo của hắn.
Cha mẹ Hướng Viễn Thần mất sớm, hắn vẫn luôn được mình bà ngoại nuôi nấng từ nhỏ.
Lần đầu tiên sinh ra dục vọng chính bởi một anh trai ôn nhu mỗi ngày đều tặng sữa cho bà ngoại, từ đó về sau Hướng Viễn Thần mới biết hắn không giống với người bình thường.
Có người từng nói một nửa nguyên nhân khiến con trai thích con trai chính là do gia đình, Hướng Viễn Thần từ chối cho ý kiến.
Lúc còn học trung học, hắn đã quen được người con trai đầu tiên trong đời mình - Nhâm Hạo, trong lớp luôn khiến hắn thấy vui.
Nhâm Hạo tên cũng như người, không chỉ hiền lành mà đối xử với hắn cũng rất ôn nhu.
Hướng Viễn Thần có thể cảm nhận được hơi thở của người cùng giới trên người Nhâm Hạo, hai người cứ thể mà đến với nhau.
Nhưng Hướng Viễn Thần đã mất cha mẹ từ nhỏ, nên hắn cũng không biết hai người yêu nhau thì phải ở chung như thế nào, chỉ biết tuỳ ý đòi hỏi.
Mỗi lần tính tình trẻ con của hắn nổi lên, Nhâm Hạo lại cười cười kiên nhẫn an ủi hắn, hắn cũng dần đắm chìm trong sự ôn nhu này của cậu.
Cho tới năm thứ 8 hai người quen nhau, Hướng Viễn Thần dần không chịu được khi lần nào Nhâm Hạo cũng chưng cái mặt ông ba phải đấy ra. Hắn luôn cảm thấy mỗi lần Nhâm Hạo đều cười cho có lệ với mình.
Vì thế hắn bắt đầu đi tìm thú vui khác bên ngoài, sau đó mỗi ngày đều phát tiết bực tức lên người Nhâm Hạo.
Cho tới khi ngay cả phát tiết Hướng Viễn Thần cũng chẳng muốn tìm Nhâm Hạo, hắn bắt đầu một cuộc sống dâm mĩ.
Đối với sự lạnh nhạt của Hướng Viễn Thần, Nhâm Hạo vẫn một mực nhẫn nhịn, vẫn tiếp tục bao dung hết thảy của Hướng Viễn Thần, nhưng hiện giờ Hướng Viễn Thần lại cực kỳ chán ghét cái loại bao dung này.
Thật ra mỗi lần Hướng Viễn Thần đi ra ngoài săn mỹ nhân đều cảm thấy hơi áy náy với Nhâm Hạo. Cho tới khi Bạch Tiểu Vũ xuất hiện, Hướng Viễn Thần mới cảm thấy rốt cuộc mình cũng tìm được chân ái.
Cơ thể trẻ trung của Bạch Tiểu Vũ đã hút mất hồn của hắn. Bạch Tiểu Vũ vừa khờ dại, vừa hiền lành, giống như một tinh linh lạc vào trần gian, hút chặt cả thể xác lẫn tinh thần của Hướng Viễn Thần. Hướng Viễn Thần cam tâm tình nguyện bị hạ gục.